“Ranh con, tôi thấy cậu chán sống rồi!” Chủ trì giận dữ, tiếp tục ra tay với Lý Phàm.
Lý Phàm đấm vào người ông ta, chủ trì không khỏi lùi về sau mấy bước, nhìn thấy chiếc chuông ở sau lưng thì trong lòng nảy ra sáng kiến, vô thức rung chuông gọi người.
Nhất thời một đám hòa thượng xuất hiện, bọn họ đều ở trần, lộ ra cơ bắp mang tính bùng nổ.
“Chủ trì.” Mấy hòa thượng đó rất kính trọng gọi.
Chủ trì chỉ tay vào Lý Phàm rồi cười khẩy: “Các cậu mau đánh cậu ta một trận cho tôi, rồi đuổi ra ngoài.”
“Vâng.” Mấy hòa thượng đồng thanh đáp, rồi rất có hứng thú nhìn Lý Phàm nói: “Cậu đã đắc tội với chủ trì còn muốn rời đi, tiếp chiêu đi.”
Mấy hòa thượng bắt đầu kết hợp bày trận pháp ngay, trông rất lợi hại, làm người khác gần như không thể nhìn thấu.
Lý Phàm thấy trận pháp của họ thì không khỏi bật cười thành tiếng, đến nước này rồi mà mấy hòa thượng này vẫn muốn đánh nhau với mình, thật sự quá ngây thơ rồi.
Trương Đức Võ không khỏi lo lắng, sợ Lý Phàm không phải là đối thủ của mấy hòa thượng này, dù gì đối phương cũng có nhiều người, nếu cứ đánh nhau như thế, chắc chắn sẽ hoàn toàn bất lợi.
Ông bắt đầu lo lắng, không biết phải làm thế nào, giờ trong lòng ông đang rất hỗn loạn, chuyện đã đến nước này, ông đành phải cầu khẩn Lý Phàm có thể đánh mấy người chủ trì tè ra quần.
Lý Phàm chứng kiến cảnh tượng này thì ngẩn người, hình như là Thập Bát Đồng Nhân Trận, anh nhất thời dở khóc dở cười, trước đây anh chỉ nhìn thấy cảnh tượng này trong phim ảnh, ai ngờ lại xuất hiện ở đây.
Nếu không tận mắt chiêm ngưỡng, anh không dám tin đây là sự thật.
Lý Phàm vô cùng bất ngờ về chuyện này, anh đã hạ quyết tâm rồi, anh phải cho mấy hòa thượng này thấy sự lợi hại của anh.
Sau khi hợp thành Thập Bát Đồng Nhân Trận, mấy hòa thượng cực kỳ tự tin về mình, cho rằng Lý Phàm không thể vượt qua được cửa ải này.
Chủ trì nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi đã bảo hai người hãy đi đi nhưng hai người không chịu nghe, cứ muốn trầy da tróc vảy mới chịu rời đi, xem ra hai người thật sự không biết tự lượng sức mình.”
Lý Phàm nghe xong thì mỉm cười ngay, giờ này mà chủ trì vẫn suy nghĩ ngây thơ như thế.
Mặc dù trận pháp Thập Bát Đồng Nhân này không dễ phá vỡ, nhưng Lý Phàm vẫn rất tự tin về bản thân, anh vung tay đấm vào người mấy hòa thượng.
Dù trận pháp của mấy người này hoa hòe đến mức nào, cũng chẳng có tác dụng gì với Lý Phàm, anh cho rằng mấy người này suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
“Ha ha, chẳng phải mấy người muốn đánh tôi à, tôi sẽ cho các người mở mang tầm mắt về sự lợi hại của tôi.” Lý Phàm hờ hững nói.
Mười tám người đồng đó đều sửng sốt, bọn họ mới bị anh đánh trúng nên trong lòng hơi khó chịu.
Lý Phàm biết, đối mặt với tình huống này, chỉ có sức mạnh tuyệt đối mới giành được thắng lợi.
Anh lại ra tay điên cuồng, chỉ trong chốc lát, mười tám người đồng đó đã đau đến mức không thể chịu nổi, vội cầu xin Lý Phàm: “Đại ca, anh nhẹ tay một chút được không?”
Lý Phàm làm như không nghe thấy, giờ này mà bọn họ vẫn suy nghĩ ngây thơ như thế, anh lại vung nắm đấm nói: “Mấy người bớt nói mấy lời này với tôi đi, chẳng lẽ trong lòng tôi còn không rõ mấy người là ai à?”
Bọn họ đều vô cùng đau đớn, cảm thấy kinh ngạc, sửng sốt, mọi thứ ở trước mắt đã nằm ngoài sức tưởng tượng của họ.