Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cả người ông ngây ngốc, chuyện gì thế này, chuyện này khác hẳn so với những gì ông nghĩ.

“Mấy vị đại ca, các cậu tới rồi à?” Trương Đức Võ cố gắng nở nụ cười, ra vẻ lấy lòng.

Nếu đổi thành lúc trước, hễ ai dám bất kính với ông, ông sẽ sai người bên cạnh đánh người đấy ngay, nhưng giờ ông đã mất hết uy phong ngày đó rồi.

Có thể nói giờ ông gần như không thể sai khiến được ai.

“Trương Đức Võ, đến nước này rồi mà ông vẫn ngây thơ như vậy à, xem ra ông không muốn sống nữa.”

Mấy người đó nở nụ cười thâm trầm lạnh lẽo.

Trương Đức Võ không dám nổi nóng, đành phải tươi cười nhìn đám người kia.

Trong đó có một người đàn ông cao lớn tát thẳng vào mặt Trương Đức Võ, ông bị tát đến mức gần như không phân biệt được phương hướng, nên nhất thời bùng lửa giận.

Ông lạnh lùng nhìn đám người kia, cho rằng bọn họ thật quá đáng, ông chưa từng mất mặt như vậy, nên thề rằng nhất định phải khiến bọn họ nếm mùi đau khổ của mình.

“Ui cha, Trương Đức Võ, ông dám trừng mắt với chúng tôi à, ông chán sống rồi đúng không?” Đám người cao lớn đó thấy Trương Đức Võ nổi nóng thì không những không sợ, mà ngược lại còn khịt mũi xem thường.

Giờ Trương Đức Võ mới biết mình đã chọc giận đám người kia, nên vội xua tay cầu xin: “Các đại ca, tôi sai rồi, tôi làm gì có lá gan đó.”

“Được rồi Trương Đức Võ, ông đừng đối chọi với chúng tôi, nhiều ngày như vậy mà ông vẫn không có một tý quy tắc, có phải đợi chúng tôi dạy cho ông một bài học, thì ông mới biết quy tắc đúng không?”

Đám người kia lạnh lùng nói.

Trương Đức Võ nghe xong thì da đầu nhất thời tê dại, nói thật ông đã bị đám người kia dọa sợ, nên lau mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

“Các vị đại ca, tôi thật sự không biết các cậu tìm tôi có chuyện gì.” Trương Đức Võ gượng cười nói.

Mấy người cao lớn đó thấy Trương Đức Võ vẫn đang giả ngốc, thì tát thêm một cái nữa.

Trương Đức Võ vừa tức vừa sợ, nhưng giờ ông chỉ có thể nhẫn nhịn rồi nói: “Các đại ca, tôi biết sai rồi, xin các cậu hãy tha cho tôi.”

“Ông biết sai rồi? Ông biết sai rồi thì tốt.” Lúc này mấy người cao lớn đó mới giơ tay ra.

Trương Đức Võ nghiến răng, rồi mới đau lòng giao số tiền mình đã nhặt rác để đổi lấy ra, chỉ là những tờ tiền nhiều màu sắc, nhưng gộp lại cũng đủ 600 nghìn.

Đám người đó trầm mặt, lạnh lùng nói với Trương Đức Võ: “Cái gì, hôm nay ông nhặt rác chỉ có từng này?”

Trương Đức Võ ra sức gật đầu: “Đúng đúng, tôi cũng hết cách rồi, trước mắt tôi nhặt rác chỉ kiếm được chút tiền này.”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!