Lý Phàm đưa mấy người Cố Họa Y về nhà, anh biết Long Môn đã bắt đầu coi trọng mình, có thể nói đã xem anh thành cái gai trong mắt.
Càng là lúc này, Lý Phàm càng phải bình tĩnh, anh biết anh cần phải xử lý chuyện hôm nay, bằng không sẽ để lại hậu hoạ khôn lường.
Lý Phàm bắt đầu nghĩ tới bí mật của chìa khóa Long Môn, nếu mấy người Đại Long Vương để tâm đến nó như thế, vậy thì chứng tỏ nó cực kỳ quan trọng với đám người đó.
Nếu anh lấy được chìa khóa và mở kho báu Long Môn ra trước, nói không chừng có thể thoát khỏi hiện trạng này.
Nghĩ đến đây, anh bắt đầu chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, nhưng chỉ có một vấn đề nan giải là giờ anh không có bất kỳ manh mối gì về chìa khóa Long Môn.
Đúng lúc này, Lý Phàm nghĩ đến một người, anh tin chắc rằng người đó có thể làm được, đó không phải ai khác mà chính là Trương Đức Võ.
Giờ Trương Đức Võ đã bị Long Hậu đuổi ra ngoài, có lẽ sẽ không liên lạc với bà ta nữa.
Nói không chừng Trương Đức Võ sẽ biết chút manh mối về chìa khóa Long Môn, thế là Lý Phàm gọi cho đội trưởng Chương, bảo anh ta giúp mình tìm địa chỉ mà ông ta đang ở.
Đội trưởng Chương nghe thấy Lý Phàm nhờ mình tìm người, thì không hiểu gì cả, anh biết Lý Phàm có thù oán với Trương Đức Võ, nhưng anh ấy lại nhờ anh tìm kiếm ông ta, chuyện này có vẻ hơi sai sai.
“Anh Lý, có phải anh đang nói đùa với tôi đúng không, chẳng phải Trương Đức Võ có thù oán với anh à?”
Đội trưởng Chương không nhịn được nói ra thắc mắc trong lòng.
“Tôi biết chuyện này, tôi tìm ông ta là để dụ ông ta nói ra một số chuyện.” Lúc này Lý Phàm mới thành thật nói.
Giờ đội trưởng Chương mới làm theo lời Lý Phàm, dứt khoát sử dụng giao thiệp mà mình quen biết, nếu ông ta đang ở Hán Thành, chắc chắn anh sẽ tìm ra.
Nửa tiếng sau, đội trưởng Chương lại gọi cho Lý Phàm.
“Anh Lý, tôi đã làm xong chuyện anh nhờ vả rồi, trước mắt Trương Đức Võ đó đang sống ở xóm nghèo khu A, cả ngày nhặt rác để kiếm sống, hơn nữa còn bị đám lưu manh ở nơi đó bắt nạt.”
“Ồ, làm phiền anh rồi.” Lý Phàm rất ngạc nhiên về tin tức mà đội trưởng Chương báo cáo, anh không ngờ Trương Đức Võ lại rơi xuống mức thảm thương như thế.
Trước đây Trương Đức Võ diễu võ dương oai, ai ngờ giờ lại nhặt rác để kiếm sống, hơn nữa còn là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, làm Lý Phàm không khỏi cảm thán.
Nhưng Lý Phàm nghĩ kỹ lại, Trương Đức Võ chỉ dựa hơi của Long Hậu, giờ rời khỏi bà ta rồi, nên toàn bộ bối cảnh đều mất hết, còn phải đề phòng bị bà ta truy sát nữa.
Nói thật, Trương Đức Võ có thể sống đến hôm nay cũng xem như có bản lĩnh rồi.
Lý Phàm nhận được thông tin xác thực thì xuất phát đến xóm nghèo khu A ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!