Thanh Đế biết đối phương đang tức giận nên không dám ở lâu với ông ta mà vội vàng quay đầu bước đi, ông ấy sợ mình mà còn chần chừ thì nhất định sẽ bị đối phương đánh chết.
Võ Đế nhìn thấy đối phương bỏ chạy cũng định đuổi theo nhưng đuổi không kịp, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng ông ta cũng vì vậy mà rất nghẹn khuất.
Thanh Đế sa sầm mặt thở dài, tự hỏi phải chăng mình đã sai rồi, lẽ ra từ đầu không nên đắc tội với Lý Phàm.
Lúc này, trong lòng ông ấy hiểu rõ Võ Đế đang rất muốn giết mình nên thở dài, đột nhiên nhận ra mình thật bất lực và tuyệt vọng.
Ông ấy nghiến răng, nghĩ rằng mình không thể tiếp tục như thế này nữa, đã đến lúc này rồi thì mặc kệ giá nào đi nữa, ông ấy biết những người đó không phải dễ chọc, trước mắt ông ta phải chuẩn bị thật ổn thoả mới được.
Ông ấy đột nhiên nhớ ra anh hai, anh hai của ông ấy là đại sư nội công và tin chắc rằng, công phu ngoại gia của Lý Phàm tuy lợi hại nhưng nội gia thì nhất định là không ra gì.
Ông ấy có thể mời anh hai đến giúp, và thế là ông ấy đi tìm anh hai.
Sau khi Thanh Đế nghe nói anh hai của mình đang ở quán bar, ông ta mới chạy đến đây.
Mà sau khi ông ta đến quán bar thì liền nghe thấy tiếng đàn piano du dương.
Thanh Đế vừa nhìn đã nhận ra đó là anh hai của mình, Cầm Đế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không ngờ anh hai mình lại xuất hiện ở một nơi như thế này.
Anh ta không dám tin đây là thật, đối với kết quả như vậy, ông ta cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Cả người ông ta đều ngơ ra, vô thức nhìn về phía anh hai mình.
Cầm Đế đang đánh đàn, sau khi thấy em năm của mình tới, ông ta không có chút thiện cảm nào với việc này, nói thật, trong lòng ông ta vẫn thấy rất phản cảm khi đối phương đến đây.
Đối phương đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Cầm Đế lạnh lùng nhìn em năm, rồi nói một câu: “Sao chú lại đến đây.”
Thanh Đế vò đầu, ông ta biết anh hai rất có ý kiến với mình, ông ta vô thức xoa hai tay với nhau, lúc này mới chạy qua.
“Anh hai, anh đừng giận, lần này em đến đây là muốn thăm anh thôi.” Thanh Đế rất biết nói chuyện, lập tức ra vẻ nịnh nọt.
Cầm Đế lại không cho rằng như vậy, ông ta cho rằng đối phương đến đây chắc chắn là có chuyện gây phiền phức cho ông ta.
Cầm Đế đàn xong, tất cả mọi người đều vỗ tay ủng hộ cho tiếng đàn của Cầm Đế, Cầm Đế hài lòng gật đầu, rất cảm động với chuyện này.
Mà đúng lúc này, Cầm Đế lập tức lạnh băng mặt nhìn về phía Thanh Đế, không có chút thiện cảm nào với người em trai này.
Khi Thanh Đế nhìn thấy ánh mắt của anh hai mình, ông ta thấy rất bất lực, ông ta biết anh hai đang cố ý đùa với mình, càng vào lúc này thì ông ta càng phải bình tĩnh hơn mới được.
Cầm Đế khó chịu nhìn em năm, rồi nói một câu: “Nói đi, chú đến đây tìm tôi có chuyện gì.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!