Hiển nhiên những vệ sĩ kia đều là cao thủ, họ ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Lý Phàm hầu như không kịp phản ứng, nhưng may là anh vẫn có thể ứng phó.
Lúc chiến đấu với Lý Phàm, những vệ sĩ bắt đầu cố hết sức, họ luôn cảm thấy thực lực của đối phương quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi làm cho họ gần như không làm được gì đối phương.
Trong lòng những vệ sĩ kia rất khó hiểu, đối phương chỉ có một mình mà sao lúc họ giao đấu với đối phương, dường như còn mệt mỏi hơn đối phó với một trăm người bình thường.
Thanh Đế móc một điếu thuốc ra, một vệ sĩ bên cạnh ông ta lập tức thức thời tiến lên đốt thuốc, rồi nói: “Thanh Đế, tên nhóc đó nhất định sẽ chết chắc.”
“Đó là đương nhiên, những vệ sĩ này đều là người có thể một mình đánh bại trăm người.” Thanh Đế cười ngạo nghễ, ông ta vẫn rất tự tin với vệ sĩ của mình.
Những vệ sĩ này đều là những người được ông ta chọn lựa từ trong tinh anh của tinh anh, nếu những vệ sĩ này không phải là đối thủ của Lý Phàm thì sẽ không hay.
Khi đối mặt với những người đó, Lý Phàm lộ ra vẻ lạnh lùng..
Thanh Đế vừa bắt đầu tự tin về người của mình, thế nhưng khi nhìn xuống, ông ta lập tức không thể bình tĩnh được, thực lực của Lý Phàm hoàn toàn là vượt quá tưởng tượng của ông ta.
Ông ta cho rằng mình đã đánh giá cao Lý Phàm, bây giờ ông ta mới biết được, mình đã đánh giá cao vệ sĩ của mình.
Mười vệ sĩ ở trong tay Lý Phàm gần như chiếm thế hạ phong, bị đánh ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Thanh Đế kinh ngạc tại chỗ, sắc mặt vô cùng khó xử, vốn dĩ ông ta định cho người của mình cho Lý Phàm một trận ra oai phủ đầu, ai ngờ Lý Phàm lại đánh giỏi như thế.
Những vệ sĩ của Thanh Đế đều bị Lý Phàm đánh chết đi sống lại, đau đớn không ngừng kêu rên.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Đế nói: “Tôi hi vọng ông có thể thận trọng suy tính lựa chọn của mình, nếu không, đối với ông mà nói, đó không phải một chuyện tốt.”
“Cậu đang uy hiếp tôi sao?” Thanh Đế không thuận theo đối phương bước xuống bậc thang, ngược lại lạnh lùng nhìn Lý Phàm, vô cùng phẫn nộ.
Lý Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, tên này đúng là điếc không sợ súng, anh đã nể mặt đối phương như thế, đối phương còn nói chuyện với mình như vậy.
Nếu không tận tai nghe được thì Lý Phàm đã nghi ngờ có phải mình nghe lầm hay không, anh rất xem thường Thanh Đế, đồng thời nói ra: “Ông đã không nghe lời khuyên như thế, vậy thì đừng trách tôi.”
Thanh Đế lại khinh thường nói: “Có bản lĩnh thì đấu với tôi một trận đi, tôi là người nhà họ Đế đấy.”
Sở dĩ ông ta ngang ngược như vậy cũng là do bối cảnh nhà họ Đế của mình, nhà họ Đế có tiếng tăm lừng lẫy không chỉ ở Võ Thành mà là cả nước, không có ai dám đi trêu chọc nhà họ Đế.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!