Vì vậy, bất kể thế nào, ông ta đều phải ngăn chặn những điều này xảy ra mới được.
Trong mắt ông ta, Lý Phàm đã trở thành mối đe dọa cho bản thân, ông ta muốn Lý Phàm phải trả giá lớn cho những gì anh nói vừa rồi.
Những người phía sau Thanh Đế đều sững sờ, bọn họ cũng không ngốc, bọn họ nhìn ra được Thanh Đế đang tức giận, vì thế đều vô cùng kinh ngạc về chuyện này.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, họ không thể tin đó là sự thật.
Và lúc này, Lý Phàm đã đến chỗ làm việc của ông Võ. Phòng làm việc của ông Võ rất sang trọng, hơn nữa còn có độ xa hoa nhất định, chẳng khác gì một ông chủ lớn.
Lý Phàm còn tưởng phòng của đối phương ít nhất cũng phải có vài khẩu súng, dù xấu đến đâu cũng phải đặt một pho tượng Quan Công hoặc một vài con dao phay lớn.
Sau khi ông Võ nghe thấy lời chế giễu của Lý Phàm, ông ta đột nhiên nói thêm: “Cậu Lý, cậu nói đi đâu vậy. Tôi là người thế nào, trong lòng cậu hẳn cũng hiểu rõ.”
“Được rồi, đừng nói mấy chuyện vô ích này nữa. Tôi còn không hiểu rõ con người ông sao?” Lý Phàm tức giận nói.
Ông Võ lập tức không còn gì để nói, ông ta cũng không phủ nhận điều này.
Ông Võ cười khan nói: “Cậu Lý, uất ức cho cậu rồi, cậu ngồi ở đây một lát trước. Về phía nhà họ Đế, có thể cố gắng tránh xung đột thì cố gắng đừng để xảy ra xung đột. Tôi đã gọi điện cho Thanh Đế, ông ta nói sẽ đến đây.”
Thực ra, ông ta hy vọng có thể gặp mặt thương lượng sẽ tốt hơn, như vậy có thể không để xảy ra vấn đề. Nhưng ông ta chủ yếu lo lắng, thương lượng lần này không đơn giản như ông ta nghĩ.
Ông ta biết tính chất nghiêm trọng của sự việc, nếu muốn thương lượng trực tiếp tốt đẹp, đoán chừng là rất khó. Ông ta vô thức tập trung sự chú ý vào Lý Phàm.
Bây giờ ông ta chủ yếu phải xem suy nghĩ của Lý Phàm, nếu Lý Phàm không đồng ý, ông ta cũng không còn cách nào khác.
Ngược lại, nếu đối phương đồng ý thì cực kỳ tốt.
Lý Phàm cười nói: “Tôi còn không biết cách nghĩ của ông thế nào sao, lần này ông không cần nhọc lòng đến.”
Ông Võ lúc này thở dài, ông ta xuống dưới lầu trước đợi Thanh Đế tới.
Thanh Đế bước xuống từ đầu chiếc xe thương mại kéo dài, ông ta nói với ông Võ: “Hừ, hôm nay gọi tôi tới là có chuyện gì?”
Ông Võ xoa xoa tay không biết nên trả lời như thế nào. Đối mặt với nhân vật lớn như Thanh Đế, nếu nói trong lòng ông ta không hoảng sợ, chắc chắn là không thể.
“Thanh Đế, lần này tôi tới, thật ra là có một chuyện lớn muốn nói với ông, nếu ông không bằng lòng đáp ứng thì tôi cũng hết cách.” Ông Võ ho khan.
Thanh Đế tức giận nói: “Bớt dài dòng. Có phải thằng nhóc ở Võ Thành đã đến?”
Thực ra, trong lòng ông ta biết rõ, chỉ là không bóc trần, lần này nhìn thấy ông Võ lải nhải nhiều như vậy, ông ta cũng thấy buồn cười.
Ông Võ biết không dối gạt được nữa, ông ta cũng biết thằng nhóc mà Thanh Đế đang nói đến là ai.
Ông ta tuy là đứng về phía Lý Phàm, đổi lại là người khác đánh giá cậu Lý như vậy, ông ta đã sớm nổi giận, nhưng người này là Thanh Đế, có đánh chết ông ta cũng không dám nổi giận với Thanh Đế.
“Đúng vậy, cậu ấy đang ở trong phòng làm việc đợi ông. Thanh Đế, cố gắng đừng có nổi giận, có thể nói chuyện thì hãy nói chuyện.” Thực ra, ông Võ biết chuyện này không dễ dàng được giải quyết như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!