Trên mặt ông Võ hiện ra nụ cười lạnh lùng, nói: “Anh nghĩ ngược lại rất đẹp, tôi nói cho anh biết, đây là chuyện không thể nào.”
Cậu Văn rất bất đắc dĩ, anh ta không ngờ ông Võ lại không nể mặt như vậy.
“Được rồi.” Cậu Văn cũng thỏa hiệp, anh ta biết ông Võ là ai, anh ta cũng không muốn đi trêu chọc ông Võ, nói cách khác, đối với mình thật không có lợi.
Sau khi ông Võ nhìn thấy bộ dạng thức thời của đối phương, tiếp tục hừ nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu tốt nhất an phận một chút cho tôi, nếu cậu lại làm ra chuyện gì thì đừng trách tôi.”
Cậu Văn cũng không có dừng lại, anh ta đợi đến khi ông Võ xoay người, lúc này mới nháy mắt ra hiệu với mấy tên bảo vệ kia.
Những người bảo vệ kia chậm chạp không ra tay với Lý Phàm, trong thoáng chốc bọn họ không biết phải làm gì cho đúng, kết quả này không giống như bọn họ tưởng tượng, vượt xa dự đoán của bọn họ.
Mà lúc này, ông Võ đột nhiên xoay người, ông ta nói với cậu Văn: “Xem ra cậu vẫn không biết tốt xấu như vậy, hôm nay không cho cậu kiến thức tới một chút sự lợi hại của tôi, cậu sẽ không biết sai.”
Cậu Văn sững sờ cả người, vội vàng nói: “Ông Võ, ông hẳn là đứng về phía tôi mới đúng.”
Ông Võ vốn dĩ muốn nói ra Lý Phàm là bạn của mình, nhưng mà sau khi ông ta nhìn thấy Lý Phàm lắc đầu, ông ta biết đối phương muốn khiêm tốn.
Cuối cùng ông Võ nghĩ tới một biện pháp, đó chính là tìm một cái cớ đem cậu Văn đuổi đi.
“Tôi đã nói rồi, ai cũng không thể phá hư quy tắc của tôi, cậu đã phá hủy quy tắc của tôi, tôi tự nhiên không thể giữ cậu lại, xin cứ tự nhiên đi.” ông Võ làm một động tác mời, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với cậu Văn.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, nếu không phải ông Võ không có chào hỏi với Lý Phàm, bọn họ còn tưởng rằng quan hệ giữa ông Võ và Lý Phàm còn đặc biệt tốt.
Bọn họ không nhịn được hít sâu một hơi, thu hồi ý tưởng và xúc động muốn gây sự.
Lý Phàm biết ông Võ đang giúp mình, trong lòng cậu Văn rất không cam lòng, nhưng mà bây giờ anh ta hối hận, nếu anh ta biết ông Võ nói quy tắc như vậy, anh ta sẽ không ra tay với Lý Phàm, bây giờ trong lòng anh ta miễn bàn có bao nhiêu hối hận, anh ta thở dài, bây giờ hối hận thì có tác dụng gì, còn không phải không có một chút tác dụng gì.
Sau khi mọi người thấy một chiêu giết gà dọa khỉ này của ông Võ, đều hít một ngụm khí lạnh không dám nhiều lời.
Ở đây mọi người ít nhiều đều bị dọa sợ, bọn họ cũng sợ mình bởi vì gây rối mà bị đuổi ra.
Lúc này, ông Võ nhận được một món quà, sau khi ông ta thấy tên ngươi tặng quà cho mình thì sắc mặt ông ta mạnh mẽ biến đổi, giống như đang nhìn thấy một quái vật vậy.
Lý Phàm tự nhiên chú ý tới vẻ mặt biến hóa của đối phương, có thể khiến ông Võ khiếp sợ vậy, hoặc không phải là quà tặng quá kinh người thì là người tặng quà quá mức cao quý.
Tên người tặng quà trên món quà này chỉ có ba chữ, nhà họ Đế.
Lý Phàm không rõ nhà họ Đế rốt cuộc là cái gì, vì sao lại khiến ông Võ khiếp sợ như vậy.
Lúc này ông Võ mới mở quà tặng ra, quà tặng là một cái đồng hồ nổi tiếng, nhưng phía dưới có một tờ giấy, sau khi ông ta nhìn thấy tờ giấy liền thở dài.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Để cho tôi xem một chút đi.”
ông Võ cũng không từ chối, đưa tờ giấy lại cho Lý Phàm, nói: “Cậu Lý, tờ giấy này không đơn giản.”
Sau khi Lý Phàm xem xong, từ nội dung của tờ giấy này, anh cũng đã nhìn ra vài phần miêu nị, trên tờ giấy này có cảm giác uy hiếp nồng đậm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!