Thời điểm nghe đến đó, Lý Phàm đã tin tưởng hơn phân nửa. Anh nhìn cậu chủ Long một cách cổ quái, không nghĩ tới cậu chủ Long lại thẳng thẳn như vậy.
Cậu chủ Long chà xát hai tay: “Anh Lý, anh thấy như vậy thế nào?”
Sau khi nghe đến đó, Lý Phàm không khỏi trầm tư.
Theo bản năng cậu chủ Long móc ra nút ấn rồi quyết đoán ấn vào cái nút màu đỏ.
Lý Phàm cũng chú ý thấy điểm này của đối phương, anh vô thức đứng lên.
Trong lúc bất chợt, mặt đất trở nên trống rỗng, toàn bộ gạch ở dưới đất đều biến mất.
Cho dù tốc độ phản ứng của Lý Phàm có nhanh hơn nữa thì cũng không thể không rơi xuống.
Thấy Lý Phàm rơi xuống, cậu chủ Long và ông Võ lập tức lộ ra một nụ cười vui vẻ.
“Ha ha, người này chết chắc rồi.” Cậu chủ Long cực kỳ vui mừng, trừ khử được một mối hoạ lớn, khỏi phải nói anh ta phấn khởi đến mức nào. Anh ta không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy.
Mà lúc này, ông Võ cũng cười ha hả, cũng không ngờ sự tình lại thay đổi đến mức phức tạp như vậy.
Nhưng đối với ông ta mà nói, Lý Phàm chết cũng là một chuyện tốt.
Nếu cứ như vậy thì cũng đồng nghĩa với việc cậu chủ Long sẽ đồng ý hợp tác với mình sao?
Ông Võ nghĩ tới đây, lập tức kích động xoa hai tay vào nhau, nhìn về phía cậu chủ Long nói: “Cậu chủ, vậy thì chúng ta có thể hợp tác rồi sao?”
Sắc mặt cậu chủ Long bất chợt biến đổi, anh ta hừ lạnh mở miệng: “Ai nói chúng ta có thể hợp tác? Tôi muốn hợp tác với Võ Thành thì đương nhiên là cần người thân tín, còn ông thì ngay cả tư cách xách dép cho tôi cũng không có.”
Anh ta trở mặt ngay tức khắc. Trước đó anh ta cho rằng ông Võ vẫn có tác dụng, hiện tại đã không còn bất cứ tác dụng nào nữa, chỉ là một con chó mà thôi. Vì thế nên anh ta không thèm để ở trong mắt.
Sau khi nghe xong, ông Võ gần như bị chọc giận đến mức sắp nổ tung. Anh ta chưa từng bị khuất nhục như vậy bao giờ, đối với chuyện lần này anh ta vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn cậu chủ Long, ngực như muốn bùng nổ.
“Cậu chủ Long, anh nói thế là có chút quá đáng rồi đó, có cần thiết phải như vậy không?” ông Võ tức giận nói.
Cậu chủ Long khinh thường nhìn thoáng qua nói: “Cần gì à? Tôi nói ông không có tư cách thì chính là không có tư cách.”
Lúc ông Võ vừa định động thủ, thư kí của cậu chủ Long đã đá văng ông Võ.
Vì vậy mà ông Võ bị thương, ông ta nổi giận đùng đùng nhìn cậu chủ Long. Tốt xấu gì ông ta cũng là một đại nhân vật ở Võ Thành, ai ngờ lại bị cậu chủ Long hạ nhục như vậy.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng đó của ông Võ, cậu chủ Long chắc lưỡi nói: “Ha hả, còn muốn đánh tôi?
Chẳng qua chỉ là một con chó mà thôi. Tôi khuyên ông tốt nhất là nên thu đuôi lại đi.”
Ông Võ hít một ngụm khí lạnh, cũng không biết phải nói gì cho đúng. Ông ta biết đối phương không phải nhân vật bình thường.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!