Ông Võ sau khi nghe xong đột nhiên không còn gì để nói. Ông ta vẫn có chút thông cảm với Lý Phàm.
Chọc giận ai không chọc lại đi chọc vào cậu chủ Long, đây không phải là tự đi tìm phiền phức sao?
Ông ta cho rằng Lý Phàm nhất định điên rồi, nên anh ta mới nói ra lời thế này.
Trước khi đi lên cầu thang, Lý Phàm vô thức hắt hơi một cái, thản nhiên nói: “Hẳn là có người đang mắng tôi.”
Lúc này, thư ký mới quay đầu lại cười: “Anh Lý, anh nói gì vậy chứ, sao lại có người mắng anh được?
Chắc anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Lý Phàm không nói gì, anh nhìn thư ký như nhìn một tên ngốc. Đã lúc nào rồi mà anh ta vẫn còn nói nhảm như vậy.
Sau khi thư ký thấy ánh mắt của Lý Phàm, anh ta hơi giật mình, không dám nói gì nữa.
Khi anh ta đi đến bậc thềm, ông Võ và cậu chủ Long bước ra.
Khi nhìn thấy Lý Phàm, trong lòng bọn họ đã đằng đằng sát khí, nhưng ngoài mặt vẫn vui vẻ.
“Anh Lý, xin chào, xin chào.” Khi hai người nhìn thấy Lý Phàm, lập tức ddưa tay ra chào hỏi.
Lý Phàm cười nói: “Còn chào hỏi gì nữa, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy, cũng coi như là không đánh không quen.”
Vẻ mặt cậu chủ Long rất gượng gạo. Anh ta chỉ muốn bóp chết Lý Phàm ngay lập tức, vì lời nói của anh vừa rồi đã nhằm trúng anh ta.
Câu nói đó khiến anh ta cảm thấy xấu hổ. Bởi lẽ anh ta luôn mất mặt trước Lý Phàm. Câu nói đó khiến anh ta nghĩ về những lần bại trận.
Cậu chủ Long cố nén giận, dù sao anh ta cho rằng Lý Phàm nhất định sẽ không vượt qua được cửa ải này, anh ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm như muốn giết người ngay lúc đó.
Lý Phàm nhìn thấy vậy thì lập tức mỉm cười. Đã lúc nào rồi mà đối phương vẫn nằm mơ giữa ban ngày.
Lý Phàm thản nhiên cười: “Xin mời.”
Cậu chủ Long biết ở đây nói chuyện không tiện nên gật đầu, sau đó bắt đầu dẫn đường.
Sau khi đến văn phòng của cậu chủ Long, Lý Phàm trầm trồ một hồi. Đối với anh, anh không ngờ văn phòng của anh ta lại lớn như vậy. Những thứ trước mắt khiến anh rất kinh ngạc.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh không thể tin đó là sự thật.
Anh cho rằng mọi chuyện trước mắt nhất định không đơn giản, Lý Phàm liếc nhìn cậu chủ Long, đột nhiên nở nụ cười: “Cậu chủ Long, lúc này rồi thì anh với tôi cũng không cần phải thừa nước đục thả câu nữa.”
Cậu chủ Long nghe xong có linh cảm không tốt, anh ta cũng nhìn ra Lý Phàm không phải người tầm thường. Lúc này nếu nói anh ta không sợ là nói dối.
“Anh Lý, có chuyện gì sao?” Cậu chủ Long xoa tay.
Lý Phàm lãnh đạm nói: “Lần này tìm tới tôi, sẽ không chỉ đơn giản là bắt tay làm hòa chứ.”
Anh biết đối phương là ai, lúc này bắt tay làm hòa hẳn là có vấn đề. Lý Phàm rõ đối phương, anh nghĩ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Cậu chủ Long cười nói: “Anh Lý, anh nghĩ nhiều rồi. Trong lòng tôi rất kính nể anh, hơn nữa mấy hôm nay tôi cũng nhận ra mình không phải đối thủ của anh.”
Sau khi Lý Phàm nghe thấy giọng điệu đùa cợt của anh ta, anh lại càng không tin, ngược lại càng thận trọng hơn.
Cậu chủ Long nhìn thấy sự cảnh giác của Lý Phàm, anh ta không khỏi nhíu mày. Đối phương không lơi là chút nào khiến anh ta không thể ra tay.
Cậu chủ Long ra hiệu mời với Lý Phàm, hướng chỉ tay của anh ta chính là nơi anh ta đang ngồi.