Cuối cùng Lý Phàm quay đầu nhìn đầu bếp, trêu ghẹo nói: “Tôi nhớ người nào đó từng nói, nếu như tôi làm ngon hơn người nào đó, người nào đó sẽ ăn mật đắng.”
Sau khi đầu bếp nghe đến đây, gã chợt giật cả người, gã biết Lý Phàm nói với gã.
Gã liền có một dự cảm xấu, theo bản năng muốn chạy đi.
Lý Phàm liền ngăn cản đối phương, cũng bắt lấy bả vai của đối phương nói: “Anh phải bình tĩnh một chút.”
Khi đầu bếp nghe xong, chợt ngây ngẩn, đối với kết quả như vậy, gã vô cùng kinh ngạc, cảm thấy tất cả đều không như gã tưởng tượng.
Sắc mặt đầu bếp trầm xuống, hừ nói: “Bây giờ còn chưa phân thắng bại, thứ cậu làm tôi còn chưa ăn đâu?”
Đầu bếp đã nghĩ xong, đến lúc đó gã ta ăn thử một miếng, còn những thứ khác, gã ta không để ý nhiều như vậy, dù sao Lý Phàm lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ của gã ta.
Gã lập tức ăn một miếng sushi, khi gã ta ăn miếng đầu tiên, gã ta ngây ngẩn, gã ăn sushi lâu như vậy, cũng khinh thường với những sushi khác.
Duy nhất có thể làm cho gã bội phục, chỉ có sushi của vua sushi, nhưng hôm nay, lại có sushi, có thể lần nữa hấp dẫn đến gã.
Gã theo bản năng toát ra cảm khái, nhưng rất nhanh, gã mới ý thức tới đánh cuộc của gã và Lý Phàm, gã không thể biểu hiện quá khoa trương.
Gã cưỡng ép làm bộ như chán ghét nói: “Hừ, cái thứ gì, khó ăn như vậy, không ăn nữa.”
Trong lúc bất chợt gã muốn xoay người, tiếp đó gã lại không thể động, Lý Phàm nhìn về phía giáng thủ sư xinh đẹp, không kiềm được cười một tiếng, quả nhiên là đối phương xuất thủ rồi.
Sau khi bị khống chế, đầu bếp liền không cách nào động nữa, gã không nghĩ tới đối phương lại sẽ xuất thủ, kết quả này làm cho gã rất kinh ngạc.
Gã muốn tự mình động, nhưng gã phát hiện thân thể gã giống như cứng lại vậy, không có cách nào cả.
Gã lập tức không thể làm gì, cảm giác được tất cả đều không giống như trong tưởng tượng.
“Bây giờ tốt nhất anh nên ăn mật đắng đi, tôi sẽ coi như không xảy ra chuyện gì.” Lý Phàm mở miệng nói, anh đánh cuộc với đối phương rồi, bây giờ đối phương nói không ăn mật đắng, anh nhất định không thể tiện nghi bỏ qua cho đối phương như vậy.
Khi đầu bếp nghe xong, chợt gã không còn gì để nói, gã không nghĩ tới Lý Phàm sẽ nóng nảy như vậy, kết quả này làm cho gã hết sức kinh ngạc.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh cũng không dám tin tưởng là thật.
“Được, tôi ăn.” Đầu bếp cũng sợ, gã không nghĩ tới Lý Phàm sẽ bá đạo như vậy, nhưng giờ phút này, gã cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời Lý Phàm.
Lúc này Lý Phàm mới bỏ qua cho đầu bếp, nhàn nhạt nói: “Như vậy thì tốt, nếu anh không nghe lời, vậy cũng không nên trách tôi không khách khí.”
Khi đầu bếp nghe xong, gã hít sâu một hơi, gã cầm một miếng mật đắng lên, chợt nuốt nước miếng một cái, mùi vị mật đắng này, gã chưa từng nếm thử.
Nhưng gã có thể khẳng định, mùi vị của mặt đắng này không ra gì.
Một người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng nói: “Cái này hình như là đắng nhất trong mật đắng rồi.”
Khóe miệng đầu bếp hơi co quắp, bắt đầu sợ hãi, mật đắng đắng nhất, vậy sẽ đắng thế nào đây, gã bắt đầu luống cuống, theo bản năng muốn lùi.
Nhưng Lý Phàm và giáng thủ sự xinh đẹp đều đang nhìn gã, nếu gã không ăn, hai người này nhất định sẽ nổi giận.
Nghĩ tới đây, đầu bếp giật mình một cái, có ý muốn chạy trốn, nhưng gã không dám chạy
Lý Phàm cười nói: "Bây giờ anh có thể ăn rồi, yên tâm, chăng qua là khó chịu mấy ngày, tôi nghe nói ăn mật đắng có thể làm giảm hỏa khí cho anh, đối với thân thể có rất nhiều chỗ tốt.”
Sau khi đầu bếp nghe xong, cơ hồ muốn giận nồ, gì mà giám hỏa khí, chỗ tốt như vậy, gã cũng chưa nghe nói, gã nào nghe không hiểu đây là Lý Phàm đang lừa dối mình ăn mật đằng.