Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Tiếu Oánh Ức vô cùng bất lực, cô muốn phản bác nhưng cũng không thể phản bác được.
Bởi vì những người này chỉ trích cũng không sai, Tập đoàn Tiếu thị xảy đến nguy cơ lớn như ngày hôm nay đúng là có mối liên quan rất lớn với người mẹ không đáng tin cậy kia của cô,
Nếu không phải sau khi mẹ cô tiêu tán vài tỷ trong vòng một năm, lại còn lén lút đi tìm Nghiêm Thiếu Khoan thì sao việc này có thể xảy ra?
Nói cho cùng, tất cả đều là do Đàm Thục Bình gây ra, nhưng dù vậy thì cô cũng có thể làm gì được chứ?
Tiếu Oánh Ức dựa người vào ghế nhắm hai mắt lại, lẽ nào cô thật sự phải nghe theo ý kiến của những người này, từ bỏ Tập đoàn Tiếu thị sao?
Nhưng cho dù cô từ bỏ thì Nghiêm Thiếu Khoan sẽ bỏ qua cho cô sao?
Đối với cậu cả số một của Trúc Thành này, Tiếu Oánh Ức thật sự cảm thấy kinh tởm từ tận đáy lòng, dù có chết thì cô cũng sẽ không thể trở thành đồ chơi của tên khốn nạn này.
Cô nắm chặt nằm đấm, đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía Lưu Vân Phi nói: “Chú Lưu, nếu cháu đưa chú 500 triệu, thì chú có thể cầm cự được bao lâu?”
Lưu Vân Phi suy nghĩ một chút rồi cười khổ đáp: “Nhiều nhất là một tiếng.”
Lưu Vân Phi cũng là người cũ từ thời của ba Tiếu Oánh Ức, ông có lòng trung thành rất mạnh mẽ đối với Tập đoàn Tiếu thị, thế nên vừa rồi ông mới đứng lên chỉ trích mọi người.
Nhưng chỉ trích là chuyện của chỉ trích, thật ra trong lòng ông cũng hiểu rõ từng câu từng từ, đừng nói là chỉ có 500 triệu, dù là mười tỉ thì khi đối mặt với nhà họ Nghiêm, Tiếu thị cũng thực sự không có chút phần thắng nào.
"Nếu như có thể chống lại sự tấn công hiện tại của nhà họ Nghiêm, thì căn ít nhất là bao nhiêu?” Tiếu Oánh Ức hỏi.
“Theo tin tình báo mà chú đang có thì hiện tại nhà họ Nghiêm đang điều động ít nhất là mười tỷ, nếu chúng ta muốn chống lại thì cần ít nhất là năm tỷ."