Tiêu Sách cười nói: “Đồ ngốc, cô căng thẳng gì chứ? Tôi đâu có nói cô và bọn họ có quan hệ gì, tôi tưởng cô đang sau lo lắng sau này bọn họ sẽ trả thù cô chứ? Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để bọn họ trả thù cô đâu.”
“À... Hả... Oh..” Ôn Liễu vâng dạ cúi đầu, nói không nên lời.
Một lúc sau, cô đột nhiên chủ động nói: “Anh Tiêu Sách, tên Trương Võ lúc nãy là Chủ tịch của câu lạc bộ Taekwondo trong trường, hình như trong nhà cũng có thân thế, nên ở trong trường rất ngang tàng. Tôi là thành viên của câu lạc bộ, anh ta vẫn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích anh ta, nên vẫn luôn từ chối anh ta.”
Tiêu Sách gật gật đầu, nói: “Yên tâm đi, dù cậu ta có thân thế gì cũng không
sao.”
“Không phải, tôi không phải có ý này.”
“Hửm?”
“Ờ, thôi đi.”
Ôn Liễu thì thầm, cô vốn muốn giải thích rõ ràng rằng giữa cô và Trương Võ không có quan hệ gì cả, nhưng cô phát hiện Tiêu Sách vốn dĩ không để ý chuyện này.
Chuyện này khiến cô hơi phiền muộn.
May mà bọn họ rất nhanh đã đi đến rạp chiếu phim, mua vé rồi đợi vào trong.
Ôn Liễu đề nghị xem một bộ phim tình cảm thanh xuân, người đến xem đa số đều là những cặp đôi, Ôn Liễu thấy xung quanh đều là những cặp đôi đang ngồi đợi, ai cũng anh anh em em. Cô không kìm được mà lén nhìn Tiêu Sách một cái, gương mặt hơi đỏ lên, đồng thời trong lòng không nhịn được mà thở dài.
Cô qua lại với Tiêu Sách lâu như vậy, phát hiện hình như anh không có ý gì với cô, không hề có chút chủ động.
Việc này khiến cô bắt đầu nghi ngờ có phải sức hút của bản thân bị giảm rồi không. Cô cảm thấy mình đã biểu hiện đủ rõ ràng rồi, nhưng Tiêu Sách vẫn như một khúc gỗ vậy.
“Chẳng lẽ mình phải chủ động sao?” Trong lòng Ôn Liễu nghĩ, không nhịn được mà đỏ mặt.
Còn Tiêu Sách ở một bên đã bắt đầu hồn bay đi rồi. Thực ra không phải là do Ôn Liễu không đủ sức hút, mà là vì Tiêu Sách hoàn toàn là một người mới trong vấn đề tình cảm.
Anh vốn dĩ không hiểu phụ nữ, cũng không biết làm sao để qua lại với phụ nữ.
Đúng là anh ngầm đoán ra có lẽ Ôn Liễu thích anh, nhưng anh lại cảm thấy đó chỉ là thích một cách sùng bái, chứ không phải là thích thật sự.
Vì vậy, cho dù đã vào trong rạp chiếu phim, ở trong hoàn cảnh tối thui, Tiêu Sách cũng không hề có bất kỳ động tác gì.
Mà rất nghiêm túc, ngồi xem phim!
KO)
Việc này khiến Ôn Liễu vừa tức vừa gấp. Mấy lần cô muốn bản thân chủ động một chút, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí, chỉ có thể không nghe mà xoay đầu nhìn gương mặt nghiêng của Tiêu Sách.
“Đồ ngốc!”
Sau khi xem xong phim, cuối cùng Ôn Liễu cũng không kìm được mà chu miệng, nhẹ giọng nói một câu.
Nhưng một giây sau, cô đã mỉm cười, bởi vì cô đột nhiên cảm thấy, ít nhất việc này chứng minh Tiêu Sách không phải là một người cứ nhìn thấy người đẹp thì thích giở trò động tay động chân.
“Anh Tiêu Sách, bây giờ mới chín giờ chúng ta đi đâu đây?” Ôn Liễu đột nhiên hỏi.
Tiêu Sách hơi ngạc nhiên, kinh ngạc nói: “Chúng ta còn đi chơi nữa sao? Cô vẫn chưa định về trường à?”
“Hả? Còn sớm. Anh Tiêu Sách, nếu không chúng ta đến bờ biển dạo đi, trước kia không ai đi cùng, một mình tôi lại không dám đi.” Ôn Liễu đỏ mặt nói.
Tiêu Sách mỉm cười, cũng không muốn làm Ôn Liễu mất hứng.