Nói đến đây, đôi mắt Cố Minh lại lóe lên sự sợ hãi, giống như bỗng nhiên nhớ lại chuyện đáng sợ nào đó, cơ thể cũng cũng phản xạ có điều kiện mà run cầm cập.
Còn Tiêu Sách nghe thấy cái tên này, lại không nhịn được hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ đến Tuyết Nhi - cô gái xấu xa hút thuốc uống rượu đó, trong lòng thầm hỏi chắc không phải cô ấy chứ?
Cố Minh nói tiếp: "Lý Mân Nhi, thân thế thần bí, không ai biết được thân thế thật sự của cô ấy..."
"Phụt! Cổ Minh, trước đó cậu phụ họa thân thế hùng mạnh của bốn người đẹp Giang Lăng nhiều như vậy, kết quả sau cùng lại nói một câu thân thế thần bí, không biết thân thế thật sự? Cậu chọc cười bọn tôi đấy à!" Phương Bác cười đáp.
Cổ Minh trừng mắt với anh ấy, nói: "Nghe tôi nói xong đã, tuy không biết thân thế cụ thể của Lý Mân Nhi, nhưng chuyện cô ấy làm ở thành phố Giang Lăng, lại khiến mọi người đều biết thân thế của cô ấy chắc chắn rất kinh khủng, cho nên ở thành phố Giang Lăng, hầu như không có ai dám trêu chọc cô ấy, người dám trêu chọc cô ấy đều rất thảm."
"Ặc..."
Phương Bác tò mò hỏi: "Rốt cuộc cô ấy đã làm chuyện gì? Nói mau!"
Phương Bác nhếch miệng cười, thấy Phương Bác sốt ruột, nhưng cậu vẫn như cũ chậm rãi nói: "Chuyện cô ấy làm rất đơn giản, chính là lấy roi da đánh ông Triệu một trận, sau đó lấy ly rượu đập vào đầu Lâm Vân!"
"Lấy roi da đánh ông Triệu? Vậy cô ấy còn sống không? Cô ấy không bị ông Triệu dìm xuống biển sao?" Phương Bác trợn tròn hai mắt, đối với vương giả trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng là ông Triệu, anh ấy vẫn luôn có một sự kính nể và sùng bái, lúc này nghe thấy có người lấy roi da đánh ông Triệu, phút chốc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Cố Minh bật cười khanh khách: "Dìm cô ấy xuống biển sao? Ông Triệu suýt chút đã bị cô ấy dìm xuống biển rồi!"
Phương Bác nghe xong, lập tức tròn xoe đôi mắt.
Cố Minh nói tiếp: "Khi đó, người dưới trướng của ông Triệu là một đàn em đã trêu ghẹo Lý Mân Nhi, ông Triệu sợ đến mức phải chạy đến xin lỗi, bị Lý Mân Nhi lấy roi da đánh mười mấy roi, lúc ấy cũng có rất nhiều người nhìn thấy, ông Triệu vừa bị đánh, vừa trơ mặt ra cười lấy lòng, còn nói nếu Lý Mân Nhi chưa nguôi giận, ông ta sẽ bảo mọi người xếp thành hàng, để cho Lý Mân Nhi từ từ trút giận."
"Sau cùng, ông Triệu còn vì cô ấy mà ra lệnh, trong thành phố Giang Lăng ai dám động đến một sợi lông tơ của Lý Mân Nhi, ông ta sẽ lột da rút gân người đó, tìm ra chín đời nhà người đó dìm xuống biển! Cũng chính vì câu nói này của ông Triệu, đám côn đồ trong cả thành phố Giang Lăng, nhìn thấy cô ấy thì giống như nhìn thấy quỷ."
"Lâm Vân đó lại là ai? Lý Mân Nhi lấy ly rượu đập vào đầu ông ta, ghê gớm. lắm sao?" Tiêu Sách tò mò hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!