Đối với ông ta, có được lợi ích đủ nhiều để khiến Tiêu Sách động lòng, nếu lần này anh còn không mảy may để ý đến nữa thì đây cũng là giới hạn cuối cùng trong cuộc đàm phán giữa ông ta và Tiêu Sách.
Chỉ cần lần này ông ta có thể thoát khỏi cái chết thì nhất định sau này ông ta sẽ có cách lấy lại những thứ đã mất đi.
Trước mắt ông ta chỉ tạm thời giao lại băng nhóm Triệu Quân cho Tiêu Sách mà thôi.
"Mặc dù điều kiện ông đưa ra rất hay ho, nhưng mà tôi lại cảm thấy thả ông đi sẽ càng không có lợi hơn..." Sau khi Tiêu Sách nghe những gì ông Triệu nói, gương mặt anh bèn lộ ra vẻ hơi hơi chế giễu.
Vừa rồi Tiêu Sách đã cảm nhận được ông Triệu có ý muốn giết mình.
Loại người cáo già như ông Triệu, Tiêu Sách tuyệt đối không thể lơ là.
Mặc dù Tiêu Sách không ngại vấn đề gì, nhưng anh còn bạn bè, người thân, ngộ nhỡ họ bị ông Triệu tìm cách báo thù thì anh có hổi cũng không kịp.
Cho nên, ông Triệu phải chết.
Đúng lúc Tiêu Sách định ra tay, cuối cùng trên gương mặt ông Triệu cũng hiện ra vẻ bất lực và sợ hãi.
Ông ta tung hoành khắp thành phố Giang Lăng mười mấy năm nay, không ngờ lại có một ngày rơi vào tay Tiêu Sách.
Giờ đây cho dù ông ta có quỷ kế đa đoan cỡ nào thì đứng trước một người có thực lực cường mạnh như Tiêu Sách, cũng không khỏi tái nhợt sợ hãi.
Lúc này, trong lòng ông Triệu chợt cảm thấy có chút hối hận.
Nếu có thể sống lại, ông ta tuyệt đối sẽ không bao giờ dây vào Tiêu Sách, chỉ tiếc trên đời này làm gì có chuyện hối hận rồi có thể làm lại được nữa...
Tiêu Sách chậm rãi vung tay lên, chuẩn bị kết thúc số phận ông Triệu.
Thế nhưng đúng lúc anh định đập tay xuống thì đột nhiên có giọng nói trong trẻo của một cô gái nào đó vang lên.
"Anh Tiêu, đừng..."
"Hửm? Giọng của Mân Nhi?"
Vừa nghe thấy tiếng nói này, Tiêu Sách lập tức khựng lại, bàn tay định đập xuống người ông Triệu cũng dừng lại, chậm rãi thu về.
Từ lần trước, sau khi chia tay Mân Nhi trong buổi tiệc sinh nhật, anh cũng không gặp lại cô ấy lần nào.
Giờ Mân Nhi lại xuất hiện ở trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, điều này khiến Tiêu Sách không khỏi cau mày khó hiểu.
Chẳng lẽ Mẫn Nhi có liên quan tới chuyện này? Nếu thực sự là như vậy thì anh cũng sẽ không đời nào bỏ qua cho kẻ đã làm hại anh em của mình...
Lúc này Tiêu Sách không phát hiện ra, lúc Mẫn Nhi vừa lên tiếng, ông Triệu vốn đang nằm xụi lơ trên mặt đất kia lập tức trở nên kích động, hai mắt sáng bừng lên.
Đáng tiếc lúc đó Tiêu Sách lại hoàn toàn nhìn về phía Mân Nhi, không hề để ý tới biểu cảm đó của ông ta.
"Anh Tiêu, cuối cùng cũng gặp được anh, sao rồi, gần đây có nhớ Mẫn Nhi không? Mân Nhi nhớ anh lắm đó..."
Mân Nhi bước vài bước đã tới trước mặt Tiêu Sách, cô ấy quàng tay vào cánh tay anh, nói đùa.
"Hửm? Em biết võ à?"
Lúc Mẫn Nhi bước tới trước mặt, Tiêu Sách có hơi sững người ra.
2
Từ trước đến giờ, Tiêu Sách luôn nghĩ Mân Nhi là một cô con gái nhà giàu chỉ quen thói nũng nịu đỏng đảnh, nhưng anh không ngờ cô ấy lại có sức mạnh phi thường trên người.
"Đúng đó, anh Tiêu, không phải em từng nói mình rất lợi hại rồi sao? Chẳng lẽ anh quên mất chuyện này rồi?" Mân Nhi lộ ra vẻ ngại ngùng, gương mặt hơi hơi ửng đỏ.
"À..."
Tiêu Kiếp hơi cạn lời.
Lúc đầu anh còn tưởng cô ấy nói đùa, ai ngờ lại là thật...
Giờ mới trông thấy, không ngờ công phu của cô ấy lại lợi hại đến vậy, thậm chí còn mạnh hơn chút so với những người khác mà anh từng gặp...
Lúc này Tiêu Sách bỗng cảm thấy Mân Nhi vô cùng bí ẩn, khiến anh không nhịn được muối thăm dò.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!