“Ông có thể rời đi rồi, nhưng sau này tôi không muốn nhìn thấy ông ở thành phố Giang Lăng nữa, về sau nếu tôi mà còn nhìn thấy ông ở thành phố Giang Lăng, nhìn thấy một lần tôi đánh một lần, ông nhớ kỹ chưa?”
Tiêu Sách tùy ý nói.
“Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở thành phố Giang Lăng nữa, chỉ cần là nơi có cậu, tôi sẽ không xuất hiện...”
Thấy Tiêu Sách nói mình có thể đi rồi, trên mặt thầy Vương lộ ra vẻ vui sướng.
Ông ta ôm Lâm Áo từ mặt đất lên bắt đầu chạy trốn.
Thậm chí ông ta cũng không thèm nhìn đám người băng nhóm Triệu Quân, sợ Tiêu Sách lại giận cá chém thớt lên ông ta.
Trong đấu trường lập tức trở lên yên tĩnh.
Giờ phút này toàn bộ cấp cao của băng nhóm Triệu Quân đều nhìn về phía ông Triệu.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều ký thác hi vọng lên người ông Triệu, chờ ông Triệu có thể
đứng ra.
Là thế lực ngầm mạnh nhất ở thành phố Giang Lăng, ông Triệu căn bản không sợ bất luận cái gì cả.
Nhìn thấy phần đông lưu manh đang nhìn mình, ông Triệu lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Sách, sau
đó từ ghế gỗ hoa lệ tốt nhất đứng lên.
Ông mỉa mai nói với Tiêu Sách: “Tiêu Sách, tuổi của mày còn trẻ, đã có thực lực như vậy, chẳng những đánh tứ đại kim cang của băng nhóm Triệu Quân bị thương nặng, thậm chí ngay đến cả thầy Vương mà tao mời đến, cũng bị đánh cho khuất phục, đúng là hung hăng càn quấy mà.”
“Nhưng mà, mặc dù mày giỏi nhưng mày có thể giỏi hơn nó sao?”
Ông Triệu vừa nói vừa móc một thanh súng ngắn từ trong ngực ông ta ra, họng súng đen ngòm, trực tiếp chỉ thẳng hướng Tiêu Sách, trong mắt tràn đầy sát khí nhìn Tiêu Sách.
Sau khi ông Triệu rút súng ra, một hàng vệ sĩ vừa mới đến bên cạnh ông Triệu cũng đồng loạt rút súng ra, nhắm về phía Phương Bác và Cố Minh.
Trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Tuy phần lớn lưu manh ở đây đều đoán được ông Triệu sẽ không dễ dàng buông tha cho Tiêu Sách, nhưng cũng không ngờ tới, ông Triệu lại dám trang bị một đội súng sắc bén này.
Ánh mắt của một đám lưu manh đã sáng lên.
Đi theo ông lớn như vậy, làm gì có chuyện không có tiền đồ chứ...
Còn có loại võ công nào có thể mạnh hơn sủng trong tay của ông Triệu sao? Trong lúc nhất thời ánh mắt của không ít tên lưu manh ở đấy nhìn ông Triệu đầy ngưỡng mộ.
Cổ Minh và Phương Bác nhìn thấy nhiều súng chỉ về phía Tiêu Sách như vậy, sắc mặt ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, vẻ mặt lo lắng.
Phương Bác nghiến răng, đột nhiên đi đến gần Tiêu Sách, dùng hành động của mình để biểu thị, dù là đối mặt với nhiều cây súng như vậy, anh vẫn đứng về phía Tiêu Sách.
Mà Cổ Minh cũng không chút do dự đi theo Phương Bác đến bên người Tiêu Sách, ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người ông Triệu.
Mà Tiêu Sách vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.
Tựa như hơn mười cây súng trong tay ông Triệu và thuộc hạ của ông ta chỉ là cây gậy nhóm lửa trong mắt anh mà thôi.
Trên mặt anh tràn đầy khinh thường nhìn ông Triệu nói: “Nghịch súng ở trước mặt tôi à... Tôi khuyên ông đừng tự làm hại chính mình, ông có tin hay không, ông không bắn trúng tôi dù chỉ một phát... Ngay trước khi ông bóp cò, tôi đã có thể giết chết ông rồi...”
“Đương nhiên, tôi không muốn giết ông, nếu như bây giờ ông chịu quỳ gối trước mặt tôi, tôi còn có thể cho ông một đừng sống, làm đàn em của tôi, lấy công chuộc tội...”
“Ha ha ha! Ngạo mạn, tạo ngược lại muốn nhìn xem, đến cùng mày có mạnh như những gì
mày nói hay không, chờ lúc nữa tao bắn mày thành cái sàng, tạo xem miệng của mày, còn cứng như vậy hay không...”
Ông Triệu nghe thấy lời nói của Tiêu Sách, suýt chút nữa bật cười, nhưng vẫn rất tức giận.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!