Chẳng qua, dù sao nơi này cũng là trong nước, xã hội pháp trị, có thể không đánh chết người, thì cũng tận lực đừng để xảy ra án mạng.
Nghe lời thầy Vương, Lâm Áo không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu, vẻ khinh thường trong mắt càng nồng đậm hơn.
Mà khi hai người thầy trò này nói chuyện với nhau, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt những tên cấp cao của băng nhóm Triệu Quân.
Lúc này, thấy học trò Lâm Áo của thầy Vương tự tin như thế, bọn chúng cũng khẽ gật đầu.
Dù sao, tên tuổi của thầy vương còn đó, học trò của ông ta khẳng định không thể tệ được.
Cấp cao của băng nhóm Triệu Quân lập tức cảm thấy có hơi mong chờ. Lần này nhất định phải cố gắng làm cho ra trò, lấy lại uy danh đã bị hao tổn của băng nhóm Triệu Quân.
Phía khác.
Cuối cùng, gần một trăm tên lưu manh và Tam Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân cũng mở được cửa lớn của phòng họp tầng hai ra.
Lúc này, trong mắt gần một trăm tên lưu manh và Tam Đại Kim Cương lộ ra vẻ hung ác.
Lần này, bọn chúng đã bị ba người Tiêu Sách xử lý, đó là một sỉ nhục vô cùng lớn. Nhưng vì chênh lệch thực lực, bọn chúng không thể đảo ngược tình thế.
Nhưng mà, chỉ cần ba người dám đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, bọn chúng tin rằng, ông Triệu nhất định sẽ có cách xử ba người đó, trút giận cho mọi người.
Bây giờ trông thấy đám Tiêu Sách thật sự dám xông vào trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, trong lòng đám lưu manh đó đều hiện lên cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
Tiêu Sách đương nhiên không thể biết được những tên lưu manh đó đang nghĩ gì trong lòng.
Có điều, anh vẫn cảm giác được sự thay đổi nho nhỏ trong mắt đám lưu manh đó một cách rõ ràng, dường như là đang mỉa mai anh không biết tự lượng sức, điều này khiến cho Tiêu Sách cũng hơi sửng sốt.
Chẳng qua, cũng chỉ là làm cho anh cẩn thận thêm một chút mà thôi.
Đừng nói là một cái trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân nho nhỏ, cho dù là phủ tổng thống, cũng không làm khó được anh.
Cũng không phải là anh chém gió. Trước kia, lúc anh chấp hành nhiệm vụ bí mật, anh thường xuyên ra vào phủ tổng thống của khu chiến tranh loạn lạc ở Châu Phi. So với tình hình lúc đó, lúc này chỉ tựa như con kiến đứng trước người khổng lồ mà thôi.
Khi Tiêu Sách dẫn hai người Phương Bác và Cổ Minh đi vào phòng họp tầng hai, ánh mắt của mấy trăm người trong phòng lập tức tập trung vào trên người Tiêu Sách. Trong những ánh mắt đó có chứa sự căm hận, nghi ngờ... đủ loại ánh mắt đan xen trên người Tiêu Sách.
Có điều, Tiêu Sách không hề quan tâm, mà chỉ nhìn về phía một góc trong phòng.
Chỗ đó có một đôi mắt thản nhiên đang nhìn về phía Tiêu Sách, trong ánh mắt đó dường như chứa đầy sự khinh thường.
“Hửm? Có cao thủ?”
Tiêu Sách có chút hứng thủ đánh giá người trẻ tuổi mang vẻ mặt kiêu căng, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh nhìn.
Nói người trẻ tuổi đó là cao thủ, chỉ là do gần đây những đối thủ mà Tiêu Sách gặp đều quá yếu, chỉ có thể miễn cưỡng bốc ra một kẻ mạnh trong một đám yếu.
Còn về thực lực của người trẻ tuổi đó như thế nào, mặc dù Tiêu Sách chỉ khẽ liếc qua một cái, nhưng đã cảm ứng được hơi thở trên người người trẻ tuổi đó. Thật ra không coi là rất lợi hại, nhiều nhất là cùng một cấp bậc với Hàn Tô hiện tại.
Ngược lại là ông già đứng sau lưng người trẻ tuổi đó, đang cực lực che giấu hơi thở của bản thân, khiến cho Tiêu Sách khẽ sửng sốt.
Xem ra lần này, cao thủ thật sự của băng nhóm Triệu Quân, hẳn là ông già đó.