Nhưng mà nhà của Thủy Oa ở đây, ngày mà Thủy Oa rời đi thì bố mẹ của anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
“Yên tâm đi, anh bỏ ra nhiều công sức vì đất nước này như vậy, nếu như đến cả sự an toàn của bác trai và bác gái mà cũng không thể bảo đảm được, vậy thì làm người ta chạnh lòng quả... Anh cứ để cho tôi lo cho an toàn của hai bác!”
Tiêu Sách vỗ bả vai của Thủy Oa, nói.
Lần này người của nhà họ Triệu đến, tất nhiên Tiêu Sách sẽ sắp xếp mọi thứ sao cho hợp lý.
Dựa trên ân tình của Tiêu Sách đối với nhà họ Triệu, anh bảo nhà họ Triệu sai người âm thầm bảo vệ bố mẹ của Thủy Oa cũng là chuyện dễ dàng.
Huống hồ, nhà của Thủy Oa ở thôn trang, cách biên giới không xa, nhà họ Triệu có thể phái quân đội đến canh giữ, một công đối việc.
Tiêu Sách vừa dứt lời thì Thủy Da lập tức ngạc nhiên.
Anh ta không biết Tiêu Sách có cách gì, nhưng từ sự tin tưởng Tiêu Sách, Thủy Da biết Tiêu Sách có cách giải quyết chuyện này, chỉ là anh ta không thể đoán được phương pháp cụ thể là gì mà thôi.
Nửa đêm, gió lạnh thét gào, một chiếc máy bay trực thăng màu xanh đáp xuống cạnh thôn trang.
Khi máy bay trực thăng dừng lại, một nhóm bộ đội đặc chủng vác súng thật bước xuống cửa máy bay và xếp thành một hàng.
Lúc này đây, một người mặt quân trang với vẻ mặt nghiêm trọng chậm rãi bước xuống cầu thang.
Người này chính là Triệu Văn Anh mà không phải ai khác.
Bây giờ Triệu Văn Anh mang dáng vẻ của quân nhân, trên vai gắn phù hiệu của Thiếu tướng, thoạt nhìn vô cùng oai phong.
Khi Triệu Văn Anh trông thấy Tiêu Sách từ đằng xa, gương mặt vốn đang nghiêm nghị của ông ta lập tức tươi cười.
“Tiêu Sách, không ngờ các cậu có thể bắt hai mươi tên lính đánh thuế này lại, đúng là rất khó khăn.
Cho dù Triệu Văn Anh biết tin trước tiên, biết Tiêu Sách cùng Thủy Oa đã bắt hai sống hai mươi lính đánh thuê người nước ngoài, thì khi ông ta thấy hai mươi tên lính đánh thuế bị trói lại cùng một chỗ, ông ta vẫn hơi sửng sốt.
Đây là bắt sống, nó còn khó hơn đánh chết, đánh tàn phế hoặc bỏ trốn.
Hiện tại Triệu Văn An cảm thấy, có lẽ ông ta đã xem nhẹ thực lực của Tiêu Sách.
Dù sao, mặc dù là đàn em lợi hại nhất của ông ta cũng không thể bắt giữ hơn hai mươi tên lính đánh thuê.
“Những người này đến lấy mẫu máu, còn tên kia là con riêng của một quan chức cấp cao. Tôi tin ông có thể có được một vài thông tin hữu ích.”
Tiêu Sách dùng tay chỉ vào đám lính đánh thuê cùng vài người của băng nhóm Lưu Xà, sau đó lại chỉ vào bang chủ của băng nhóm, giải thích cho Triệu Văn Anh.
“Được, Tiêu Sách yên tâm, nếu cậu giao cho tôi làm thì tôi sẽ tra cho rõ." Triệu Văn Anh cũng không tỏ vẻ bản thân là cán bộ trước mặt Tiêu Sách, mà là nói với Tiêu Sách bằng vẻ mặt nhiệt tình.
Tất nhiên Tiêu Sách sẽ không bỏ qua thái độ nhiệt tình của Triệu Văn Anh.
Huống hồ Triệu Mai Nhi, con gái của ông ta cũng gần bằng tuổi với Tiêu Sách.
Mà Triệu Văn Anh có thể xem là bề trên của Tiêu Sách, vậy mà bởi vì một cú điện thoại của Tiêu Sách, ông ta đã chạy đến nơi này cả đêm. Mặc dù vì chuyện công việc, thế nhưng ít nhiều gì cũng có nguyên nhân đến từ Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng biết điều này.
“Chuyện này, anh Triệu, thật ra tôi còn có một chuyện...” Tiêu Sách suy nghĩ một lúc lâu, cũng không biết gọi Triệu Văn Anh như thế nào nên chỉ có thể mặt dày gọi một tiếng anh Triệu”, sau đó nói ra thôn trang của Thủy Oa bị băng nhóm Lưu Xà quấy rối, hy vọng Triệu Văn Anh có thể giải quyết.
“Chuyện này dễ thôi, đúng lúc chúng tôi cũng muốn đóng quân ở cảnh đó. Còn tàn dư của băng nhóm Lưu Xà, cậu yên tâm, chỉ cần bọn họ dám ở trên mảnh đất này, chắc chắn tôi sẽ diệt tận gốc..”
Lúc này Triệu Văn Anh tùy ý nói.
Hoàn toàn chính xác, e rằng diệt tàn tích còn lại của băng nhóm Lưu Xà là chuyện rất khó đối với Tiêu Sách cùng Thủy Oa, nhưng với Triệu Văn Anh thì nó lại là chuyện nhỏ.
Lúc này Triệu Văn Anh mời Tiêu Sách cùng Thủy Oa lên máy bay trực thăng, vào khoang máy bay làm khách.
Trước khi ông ta tới đây, ông cụ đã dặn kỹ là phải làm Tiêu Sách thỏa mãn, đồng thời mời Tiêu Sách đến nhà họ Triệu làm khách.