Tên sát thủ Hắc Bang lần này là một người đàn ông béo lùn da ngăm, nhìn giống người nước Hoa, cũng giống người của một nước Đông Nam Á nào đó.
Có điều đối với Tiêu Sách mà nói cũng chẳng vấn đề gì...
Anh giống như ma quỷ di chuyển tới gần tên đó, sau đó lại dùng cây kim thép dài ba mét, trước khi đối phương kịp thời phản ứng, anh đã lập tức xiên kim vào não người kia, lập tức gây chết người.
Mười mấy giây sau, tất cả lại hoàn toàn tan biến như chưa từng có gì xảy ra, Tiêu Sách lại hòa vào bóng tối, tiếp tục công cuộc săn con mồi.
Một tên, hai tên.
Ba tên, bốn tên.
Chín tên, mười tên!
Tòa công xưởng bỏ hoang rộng lớn chìm trong bóng tối, dường như đã biến thành một cái cối xay thịt, còn Tiêu Sách trở thành một lưỡi dao bầu sắc bén, anh đi đến đâu, chết chóc xảy ra ở đó.
Vậy mà cả tòa công xưởng bỏ hoang, trước sau vẫn yên tĩnh đến đáng sợ.
Những tên sát thủ Hắc Bang chết trong tay Tiêu Sách kia không hề phát ra tiếng hét thảm thiết đáng sợ nào, toàn bộ đều là im hơi lặng tiếng ngã xuống, sau đó tan biến.
Thật ra thực lực của những tên sát thủ Hắc Bang đó đều không hề tầm thường chút nào, thậm chí cũng đã đạt tới trình độ bạch kim.
Nếu chỉ là ám sát thì cho dù là những ông chủ trong giới kinh doanh như Vưu Chính hay Lâm Vân đều có cơ hội ám sát thành công, mỗi người bọn họ đều là những nhân vật nguy hiểm.
Nhưng rất tiếc, người mà bọn họ đụng phải lại là Tiêu Sách, bọn họ tiến vào chiến trường săn bắt của anh, vậy thì chỉ đành trở thành con mồi của anh mà thôi.
Mà càng lúc anh lại càng tùy ý giết chóc những tên sát thủ Hắc Bang kia, Tiêu Sách lại càng cảm thấy nội khí trong người mình tăng mạnh, nồng nặc hơn, càng lúc càng hừng hực và nóng bỏng.
Lúc này nội khí đã tăng lên gấp mấy lần so với ban đầu!
Tiêu Sách cảm thấy nội khí nóng hổi đang chuyển động, dường như muốn thiêu đốt cả cơ thể anh.
Rất nhanh, có khoảng hơn hai mươi tên sát thủ Hắc Bang dưới sự truy đuổi của Tiêu Sách lần lượt bỏ mạng.
"Lúc này cũng nên thanh tịnh một chút rồi..."
Tìm một hồi lâu không còn thấy tên sát thủ Hắc Bang nào, trên gương mặt Tiêu Sách bèn lộ ra một tia lạnh lẽo.
Hơn hai mươi tên sát thủ đều bị Tiêu Sách giết chết, e là vẫn còn để lọt mất con cá nào đó, nhưng cũng không nhiều, mà bọn họ đều không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.
Bằng không sáng ngày mai hơn hai mươi thi thể này bại lộ, mọi chuyện lan truyền ra bên ngoài, e là sẽ gây nên một làn sóng chấn động, đến lúc đó Tiêu Sách cũng sẽ gặp phải rắc rối cực lớn.
Nhưng mà lúc này Tiêu Sách đã không còn tâm trí nghĩ tới mấy chuyện đó nữa.
Cắn nuốt hơn hai mươi tên sát thủ này xong, anh cảm thấy nội khí trong cơ thể mình ít nhất đã tăng lên gấp năm lần, nhiệt độ toàn thân nóng như lửa, sắc mặt đỏ lên bất thường.
Cái này khiến Tiêu Sách không nhịn được hơi hơi cau mày lại, đây không phải cảm giác dễ chịu gì...
"Xem ra, trên đời thực sự chẳng có bữa cơm nào là miễn phí cả..."
Tiêu Sách đứng giữa công xưởng, có cảm giác trong cơ thể mình đang có
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!