Anh ta biết rõ, tiếng hừ lạnh này của Vưu Chính không phải là hướng về Tiêu Sách mà là nhắm vào anh ta, chuyện anh ta do dự không dập đầu đã khiến Vưu Chính khó chịu.
Ngay lập tức, Lý Lâm uất giận gầm nhẹ: “Được! Tao dập đầu, chỉ cần... Mày có thể thả chú Vưu ra!"
Nói xong, Lý Lâm bỗng nhắm tịt mắt lại, hai chân khụy xuống đất, biểu cảm trên mặt chính xác là kiểu tức đến điên nhưng lại không thể làm được gì.
Lý Lâm nhắm mắt lại, anh ta rất uất hận, uất hận đến mức muốn nổ tung.
Anh ta chỉ có thể tự an ủi trong lòng rằng đây không phải là dập đầu với Tiêu Sách, coi như là cúi lạy tổ tiên, hơn nữa anh ta chỉ là vì muốn cứu Vưu Chính để nhận được ân tình này từ ông ta mà thôi.
Huống chi, Hàn Tín còn có thể chịu đựng được nỗi nhục nhã ở nơi hạ bộ kia, dĩ nhiên Lý Lâm anh ta cũng có thể chịu đựng được.
Lịch sử đều được viết bởi kẻ thắng, chỉ cần sau này giết chết Tiêu Sách thì nổi khuất nhục tạm thời này có đáng là gì, tất cả cũng vì chuyện lớn mà thôi.
Lý Lâm xây dựng tâm lý xong xuôi cũng nhanh chóng quỳ rạp trên đất mà dập đầu, sau đó
trừng mắt căm phẫn nhìn Tiêu Sách.
"Tao đã dập đầu rồi, bây giờ mày có thể thả chú Vưu ra chưa" Lý Lâm cắn răng nói.
Mặc dù đã xây dựng tâm lý xong xuôi, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy lại quỳ xuống dập đầu với Tiêu Sách, chuyện này vẫn khiến ah ta cảm thấy cả người đều muốn điên lên rồi.
Anh ta biết rõ, chỉ sợ không bao lâu nữa thì chuyện này sẽ được truyền tới tai những cậu ấm sành điệu trong giới ở thành phố Giang Lăng này rồi.
E là sau này, vì chuyện này mà anh ta sẽ bị người khác buông lời chế giễu, châm chọc khiến anh ta không thể ngóc đầu lên được. Chí ít là trước khi anh ta giết chết Tiêu Sách, tình huống sẽ là như thế.
Lý Lâm uất ức, nhưng lại không thể làm gì khác hơn được.
Bởi vì anh ta không thể đắc tội với Vưu Chính được, nếu như hôm nay anh ta không làm như thế, sau này Vưu Chính nhất định sẽ trả thù toàn bộ nhà họ Lý, đến lúc đó chuyện coi như là
tiêu hết rồi.
Mặc dù hành động quỳ và dập đầu này rất mất mặt, nhưng ít ra anh ta vẫn là cậu chủ Lý.
Vẫn có tiền tiêu không hết, vẫn có phụ nữ để chơi không hết, vẫn là một người hơn người khác một bậc. Nhưng nếu như để Vưu Chính trả thù thì toàn bộ nhà họ Lý bị sa ngã, anh ta sẽ không còn gì nữa.
Giữa hai cái thiệt hại thì phải chọn cái thiệt nào nhẹ hơn, mặc dù bản thân mình có thể chịu nhục, nhưng mà thay vì toàn bộ nhà họ Lý đều lụi bại thì đây chẳng đáng là gì.
Huống chi, dù sao anh ta cũng là vì muốn cứu Vưu Chính mới chịu nhẫn nhục như thế, Vưu Chính nhất định sẽ ghi nhận món nợ ân tình này của anh ta, về sau coi như cũng có thể dựa dẫm được.
Hơn nữa, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mà.
Anh ta và Vưu Chính có cùng kẻ thù là Tiêu Sách, vậy sau này mối quan hệ giữa hai người chính là sẽ có cơ hội phát triển, sẽ càng thêm thân thiết.
Nhà họ Lý, càng sẽ có thể bay bao bay xa hơn nữa.
Mà anh ta cũng có thể cậy nhờ sức mạnh của nhà mình, càng có nhiều cơ hội báo thù Tiêu Sách.
Sau khi hiểu ra được những thứ này, Lý Lâm đột nhiên thông suốt. Anh ta bỗng cảm thấy việc mình quỳ xuống dập đầu không chỉ không phải là chuyện xấu, ngược lại còn là chuyện rất tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!