Theo kế hoạch của Tiêu Sách, nửa năm sau anh có thể dựa vào “phân xưởng nhỏ” này kiếm được ít nhất trên triệu, một năm sau, ít nhất cũng có năm triệu.
Sau đó mới là thời gian anh quyết đoán dũng mãnh tinh tiến.
Đương nhiên, cho dù đến lúc đó thì vẫn kém xa nhà họ Lâm, muốn phát triển một phần xưởng nhỏ trở thành một gia tộc giàu có khổng lồ như nhà họ Lâm, trong vòng mấy năm không thể làm được.
Tiêu Sách suy tính, dùng ba năm trở thành người giàu có hàng đầu ở thành phố Giang Lăng,
giá trị tài sản ròng là mười triệu, trong vòng năm năm trở thành một trong những người giàu có nhất Hoa Quốc, tài sản ròng ít nhất cũng phải có trên trăm triệu!
Lúc đó cho dù không bằng nhà họ Lâm thì Tiêu Sách cũng có thể hoàn thành được một vài kế hoạch.
Mà năm năm, cũng là giới hạn khoan nhượng để Tiêu Sách ẩn nấp âm thầm phát triển.
Năm năm sau, đến lúc đó bất luận anh có sức lực như thế nào, cũng sẽ bất chấp tất cả mà trực tiếp đối chiến với nhà họ Tô ở Yên Kinh, hoàn toàn hủy diệt nhà họ Tô!
Giẫm đạp Lý Như Yêu dưới bàn chân mình!
Đây chỉ là kế hoạch của Tiêu Sách nếu có thể nhanh hơn, đương nhiên Tiêu Sách cũng rất hài lòng, nhưng mà đây chính là tình huống chắc chắn nhất mà anh đã tính toán.
Đối thủ của anh quá mạnh mẽ, những chuyện anh phải làm qua khó khăn, cần phải đi từng bước một.
Lâm Bản Thanh không biết Tiêu Sách nghĩ như thế nào, nhưng cô thấy phân xưởng nhỏ của Tiêu Sách, Phương Bác và Cổ Minh, cho dù phát triển mười năm cũng chỉ là một phần xưởng hơi lớn một chút mà thôi.
Tìm một nhà máy sản xuất hộ sản xuất ra mười mấy vạn đôi dép lê bản đến Châu Phi sao? Có thể kiếm được tiền không? Một lần nếu thuận lợi có thể kiếm được mười mấy vạn đến mấy trăm vạn.
Mà chút tiên ấy, không đủ để con cháu nhà họ Lâm tùy tiện mua một chiếc ô tô.
Nhưng Lâm Bán Thanh mơ hồ cảm nhận được, phân xưởng nhỏ của Tiêu Sách buôn bán với người Châu Phi, hẳn là không đơn giản như bề ngoài cô nhìn thấy...
Tiêu Sách hẳn là sẽ không vừa ý với chút tiền lãi bán dép lê ấy...
Nhưng cho dù không đơn giản, lợi nhuận phía sau gấp mười lần bề ngoài vậy thì chẳng qua cũng chỉ là làm ăn mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn, vẫn không đáng để nhà họ Lâm để vào måt.
Cho nên Lâm Bán Thanh mở lời nói: “Tiêu Sách, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, phân xưởng nhỏ của anh không hề có triển vọng, vẫn nên đóng cửa sớm thôi, bây giờ trong tay tôi có rất nhiều dự án tốt, tùy tiện giao cho anh một dự án cũng có thể kiếm được lãi đến hàng trăm vạn, hàng triệu rồi, chu kỳ cũng không dài, cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Lâm Bán Thanh nói xong, Tiêu Sách kinh ngạc nhìn cô ấy.
Anh muốn biết những lời Lâm Bán Thanh nói là ý của bản thân cô ấy hay là đã được sự cho phép của ông cụ Lâm hay Lâm Vân rồi.
Nếu là lời căn dặn của ông cụ Lâm và Lâm Vân thì tại sao vừa rồi lúc ở nhà chính nhà họ Lâm, ông cụ Lâm không chủ động nhắc tới chứ?
“Đây là suy nghĩ riêng của cô sao?” Tiêu Sách nhịn không được hỏi.
Lâm Bán Thanh do dự một lúc, vẫn gật đầu nói: “Không sai, đây quả thực là ý kiến của một
mình tôi, nhưng bây giờ phần lớn tài nguyên của nhà họ Lâm đều nằm trong tay tôi, mà ông nội tôi đã đích thân đồng ý kết thành đối tác chiến lược với anh rồi, cho nên tôi chuyển một vài dự án của nhà họ Lâm để anh phụ trạc, có tiền thì mọi người cùng nhau kiểm, không có bất kỳ vấn đề gì cả.”
“Toàn bộ nhà họ Lâm sẽ không có ai dám lời ra tiếng vào đầu, cho nên anh cứ yên tâm đi.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy cũng không nói gì, lời giải thích của Lâm Bán Thanh nghe quả thực rất hợp lý nhưng chỗ không hợp lý nhất là rõ ràng cô ấy không thể làm như vậy được.
Giao một phần các dự án tốt trong tay nhà họ Lâm cho Tiêu Sách, điều này chẳng khác nào Lâm Bán Thanh đang chĩa khủy tay ra ngoài cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!