Mà rất nhanh đường núi vịnh Nanni lại trống trải thêm lần nữa, Tiêu Sách vẫn lái chiếc SUPRA như cũ, cùng với Á Ma Đề đi đến trước vạch xuất phát, chờ đợi xuất phát.
“Anh ta còn muốn lại cái xe này tiếp à? Úc Bội Hân có chút kinh ngạc mà mở miệng hỏi Cổ Minh.
Thấy Úc Bội Hân đột nhiên nói chuyện với cậu thì Cố Minh lập tức có vẻ hơi căng thẳng, còn nói lắp một chút nữa: “Anh... Anh Sách không có xe, xe là do bên kia cung cấp cho.”
Úc Bội Hân gật đầu không nói gì nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy tỉ lệ Tiêu Sách thắng được càng thấp.
Á Ma Đề là tay đua am hiểu chạy đường núi của đội xe Polaris, Úc Bội Hân cực kỳ quen thuộc với anh ta, bởi vì đội xe Polaris cũng là đối thủ cạnh tranh trong cuộc thi hàng năm của cô ta.
Chỉ nói về chạy đường núi, Úc Bội Hân cảm thấy bản thân cô ta cũng chưa chắc là đối thủ của Á Ma Đề, đừng nói là chỉ lái một chiếc SUPRA chưa lắp ráp sửa chữa nhiều, dù có lái con xe của cô ta thì phần thắng cũng là 50:50.
Nếu ở đường đua vịnh Nanni mà Á Ma Đề cực kì thân quen thì cô ta cảm thấy tỉ lệ chiến thắng của bản thân không vượt quá 30%, nếu như lái một chiếc SUPRA, trừ khi tự bản thân Á Ma Đề xảy ra vấn đề còn không thì cô ta dường như không có khả năng thẳng được.
“Tiêu Sách sẽ chạy ra cái kiểu gì đây?”
Úc Bội Hân rất mong chờ, tuy rằng cô ta không cảm thấy Tiêu Sách có thể thắng nhưng chỉ cần Tiêu Sách thể hiện thực lực đủ thì cô ta cho rằng có thể mời Tiêu Sách đến đội xe của
cô ta.
Thi đấu, bắt đầu!
Với tư cách là người nắm giữ kỷ lục đường núi vịnh Nanni, Á Ma Đề đã thu tiền của Quản Trạch Nguyên và thay anh ta chạy trận này, cả người tràn ngập sự tự tin tuyệt đối, mà từ lúc bắt đầu, Á Ma Đề đã lập tức bộc lộ bản thân chính là tuyển thủ chuyên nghiệp có khoảng cách chênh lệch với tuyển thủ nghiệp dư như Quản Trạch Nguyên.
Con xe của anh ta lao đi cứ như một con báo tháo chạy, chặn lại ở trước mặt Tiêu Sách một chút.
Sau đó... Nghênh ngang mà rời đi.
Tiêu Sách biết Á Ma Đề lợi hại hơn nhiều so với Quản Trạch Nguyên, cho nên anh cũng không tùy tiện giống lúc trước, lại tiếp tục dùng một bàn tay lái xe, giống như là đang đi phượt vậy.
Lúc này đây anh trở nên rất nghiêm túc, nhưng không làm gì được chiếc xe có hiệu suất thua xa xe của Á Ma Đề cho nên ngay từ lúc ban đầu, anh vẫn bị ném lại phía sau trong nháy mắt.
Nhưng Tiêu Sách cũng không sốt ruột, ngay cả Quản Trạch Nguyên cũng có thể bỏ xa anh
nửa đoạn đầu, lúc này đây bị - Ma Đề kéo giãn khoảng cách là chuyện đã nằm trong dự đoán của anh từ lâu rồi.
“Tính năng của xe chênh lệch lớn quá...”
Cố Minh nhìn thấy mới xuất phát mà Tiêu Sách đã bị bỏ xa thì tức khắc có chút lo lắng mà nói thế.
Nói đúng ra thì tính năng của chiếc SUPRA mà Tiêu Sách đang lái cũng không tệ, nhưng không so sánh thì không có đau thương, so với con xe của Á Ma Đề mà nói thì thua kém rất nhiều, vốn dĩ không phải cùng một cấp bậc.
Chưa chạy hết một phần ba đường đua nhưng trong kính chiếu hậu của Á Ma Đề đã không còn nhìn thấy Tiêu Sách nữa.
Điều này làm cho khóe miệng Á Ma Đề cong lên, anh ta cảm thấy đúng là có hơi nhàm chán, không vui chút nào cả, một đối thủ như vậy mà Quản Trạch Nguyên thật sự còn tìm anh ta đến đây sao?
Tìm đại một tay đua chuyên nghiệp hạng ba là được rồi!
Tuy rằng Quản Trạch Nguyên đã từng nói với anh ta nên cẩn thận với Tiêu Sách ở nửa đoạn đua sau và tốc độ vào cua rất nhanh, nhưng rốt cuộc thì Á Ma Đề chưa từng tự mình nhìn thấy cho nên cũng không quá quan tâm.