Nếu như tình huống của dì Hàn thật sự giống như những gì Phương Bác nói, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy, dì Hàn quay trở về có lẽ muốn gặp anh một lần, mà ngày hôm qua, chính là từ biệt!
“Hy vọng không phải như vậy..." Tiêu Sách lẩm bẩm nói, lông mày nhíu chặt lại.
Lúc này Tiêu Sách chỉ cảm thấy một mà sương mù dày đặc bao phủ lấy mình, dì Hàn trong trí nhớ của anh lúc này giống như trở thành một người khác.
Không lâu sau, Tiêu Sách đã quay trở về nhà rồi.
Anh đẩy cửa ra, nhìn căn phòng không một bóng người, nhìn chăn bông được gấp gọn gàng, đột nhiên cảm thấy rất hoảng sợ.
Anh hít sâu một hơi, cũng mặc kệ lúc này là rạng sáng, chạy xuống tầng dì Hàn ở, dùng sức gõ cửa.
“Dì Hàn, dì Hàn dì mở cửa đi...”
Thật lâu, cũng không có người đáp lại.
Tiêu Sách cẩn thận lắng nghe, phát hiện trong phòng không có một âm thanh nào, nhất thời nghiến răng, dùng sức phá cửa.
Trong nhà của dì Hàn vẫn bày biện như bình thường, căn phòng ngủ đơn sơ mà ngăn nắp sạch sẽ, lúc này cũng đã trống không, chiếc chăn bông lạnh lẽo, không còn dấu tích của dì Hàn nữa.
Tiêu Sách hít sâu một hơi, tự nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.
Anh quay trở lại phòng mình lần nữa, cuối cùng phát hiện ra một tờ giấy được kẹp trong chiếc chăn bông được xếp gọn gàng, trên đó có vài đoạn với nét chữ rất đẹp.
“Tiêu Sách, khi cậu trở về, có lẽ dì Hàn đã đi rồi, thật xin lỗi, dì Hàn không thể
bên cạnh Tiêu Sách, nhìn Tiêu Sách lấy vợ sinh con.”
“Tôi biết trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng cậu không nên hỏi tại sao, cũng không cần đi tìm dì Hàn nữa, cậu không tìm được đâu.”
“Dì Hàn không có chuyện gì đâu, chỉ là trở về nơi tôi vốn dĩ nên ở, chấp nhận số mệnh của mình mà thôi.”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy không phải cứ có quan hệ huyết thống mới được gọi là người thân, mà Tiêu Sách, chính là người thân duy nhất trên thế giới này của dì Hàn.”
“Mấy ngày này, tôi rất vui khi có thể được gặp lại Tiêu Sách, thật sự rất vui vẻ..”
“Dì Hàn không nỡ bỏ cậu nhưng tôi cần phải đi rồi, cậu nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, bình an vô sự..”
“Phải cố gắng lên bởi vì chỉ có đứng càng cao thì mới có thể nhìn càng xa, có lẽ, như vậy chúng ta mới có cơ hội gặp lại nhau lần nữa, nếu không hãy quên dì Hàn đi, sống cho thật tốt nhé.”
“Mãi mãi yêu cầu - Hàn Vân Tịch”
Tiêu Sách túm chặt tờ giấy trong tay, nghiến răng nghiến lời, sắc mặt u ám.
“Dì Hàn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Sao dì có thể bỏ đi như vậy? Tôi không tin, tôi không cho phép dì bỏ đi như vậy!” Tiêu Sách nghiến răng nói.
Anh nhanh chóng mở camera giám sát vừa được lắp đặt vài ngày trước, nhanh chóng tìm được hình ảnh dì Hàn được lưu lại lúc dì ấy rời đi.
Chỉ thấy lúc dì Hàn rời đi là khoảng mười giờ ba mươi phút tối, tức là không lâu sau khi Tiêu Sách rời khỏi nhà.
Di ấy đứng dưới lầu, giống như một tiên nữ xa rời khỏi cuộc sống nhân gian, yên tĩnh mà thản nhiên, dì ấy ngẩng đầu nhìn vào camera giám sát, khẽ mỉm cười, sau đó vẫy vẫy tay, giống như nói lời từ biệt với Tiêu Sách.
Sau đó bóng dáng của dì ấy dần dần biết mất trong màn đêm.
Tiêu Sách nhìn hình ảnh dì Hàn biến mất, nắm chặt tay, dì Hàn trong đó rõ ràng rất tỉnh táo, có chút nào giống như say rượu đâu chứ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!