"Anh Sách, anh nói xem nên làm thế nào, em nghe anh tất.” Phương Bác mở miệng nói.
Anh ấy cũng biết trong tình cảnh này, anh ấy có vắt kiệt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể mong đợi Tiêu Sách giải quyết thôi.
Hơn nữa, lúc này Phương Bác có sự tự tin mù quáng với sức mạnh của Tiêu Sách, anh ấy tin tưởng Tiêu Sách nhất định có thể giúp mình.
Tiêu Sách suy nghĩ một lúc, tiếp tục mở miệng nói: “Bây giờ, cách tốt nhất là khiến người đứng sau màn biết món đồ đó đã không còn nằm trên người cậu nữa! Người đó chỉ muốn lấy đồ, nếu thứ này đã không còn nằm trên người cậu thì tự nhiên sẽ không nhắm vào cậu nữa, cậu sẽ yên ổn thôi.”
Phương Bác ngẩn ra, hỏi: “Ý của anh Sách là bán món đồ này đi à?”
Tiêu Sách lắc đầu: “Đương nhiên là không thể bán rồi! Bây giờ đến món đồ này là gì chúng ta cũng không biết, rốt cuộc nó đáng giá bao nhiêu tiền thì càng không biết, cứ tuỳ tiện đem ra ngoài bán thì có lẽ sẽ bị lỗ”.
Nói xong, Tiêu Sách nhìn Đằng Phát một cái, nói với Phương Bác: “Tiểu Bác, tạm thời để tôi giữ món đồ này, đợi sau khi làm rõ nó là gì, tôi sẽ trả lại cho cậu. Còn Đằng Phát... anh hãy trở về nói với người đại diện của anh rằng, món đồ này đang ở trên người tôi, nếu anh ta vẫn muốn tiếp tục nhiệm vụ này thì cứ việc phái sát thủ đến lấy từ tôi. Nhưng tôi khuyên anh ta một câu, ký hợp đồng với sát thủ không dễ dàng, đừng không cẩn thận một cái rồi mất hết tất cả!”
Nói xong, trong mắt Tiêu Sách loé qua một tia sáng, khoé môi nở nụ cười ung dung.
Đằng Phát nghe thấy, sắc mặt thay đổi đến vô cùng nghiêm trọng, mở miệng nói: “Tôi sẽ truyền đạt lại ý của anh. Nhưng người đại diện của tôi hơi ngạo mạn, mà tôi lại chỉ là sát thủ không đáng để mắt tới nhất dưới tay anh ta, anh ta chưa chắc sẽ nghe lời tôi nói, tôi không dám đảm bảo anh ta sẽ nghe lời tôi mà từ bỏ nhiệm vụ này.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!