Chắng qua, Tiêu Sách không hề ra tay, mà chỉ nhìn ông Triệu một cách thản nhiên, trong mắt chứa vẻ chế nhạo.
“Sao? Chỉ dựa vào đám rác rưởi này, mà nghĩ có thế ngăn cản được tôi sao?” Tiêu Sách đứng trong đám đông, nhìn ông Triệu, nói một cách bỡn cợt.
Ngay cả Tứ Đại Kim Cang bên cạnh ông Triệu cũng đã bị anh xử hết, chẳng lẽ anh còn quan tảm đến hai tên vệ sĩ này sao…
“Tiêu Sách, nếu như hôm nay mày nói ra là ai đã sai khiến mày đến băng nhóm Triệu Quân gây sự, tao còn có thể giữ lại cho mày một mạng. Nếu như mày cứ hồ đồ ngu xuấn, vậy thì đừng trách tao không khách sáo…”
Lúc ông Triệu nói ra câu này, thì sát khí nghi ngút, uy thế cả người lộ ra không hề che giấu, khiến cho đám lưu manh âm thằm gật đầu không thôi.
Không hố là ông Triệu, là vua của thế giới ngầm thành phố Giang Lăng, khí tràng khủng bố đó, e là cũng chỉ có ỏng Triệu mới có thế có được.
“Tôi đến băng nhóm Triệu Quân còn không cần đến ai sai
khiến, mà băng nhóm Triệu Quân còn không có tư cách đó. Bây giờ tôi cho ồng một con đường sổng, chi cần ông giao Pháo Hỏa ra, sau đó ông rút khỏi băng nhóm Triệu Quân vĩnh viễn, tôi sẽ tha cho ông một mạng, cho băng nhóm Triệu Quân một cơ hội sổng sót…”
Tiêu Sách nhìn ông Triệu một cái, sau đó thản nhiên nói.
Giọng nói của Tiêu Sách vừa dứt, còn chưa đợi ông Triệu phản ứng lại, đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân ở trong đại sảnh đã ồ lên.
“Mẹ nó, thằng nhóc này chém gió cũng dữ quá đấy, vậy mà còn muốn bảo ông Triệu từ chức, nó là cái thá gì chứ…”
“Ngông cuồng thật đấy, có ba người cũng dám đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân. Thật muốn xem thử lát nữa hắn sẽ chết như thế nào…”
“Ba người có lợi hại đến đâu, chắng lẽ còn có thế lật trời được sao?”
Mọi người đều nhìn ba người Tiêu Sách một cách châm biếm, sự mỉa mai trong ánh mắt cũng ngày càng đậm hơn.
Mặc dù, Tiêu Sách đã đánh Tam Đại Kim Cang thành người tàn phế, thậm chí là gần một trăm tên lưu manh cũng đã bị đám Tiẽu Sách đánh gục tại khu nhà ổ chuộc, nhưng mà, điều đó vẫn không khiến cho đám lưu manh ởtrụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân đạt tới mức độ sợ hãi.
Lưu manh có thế ở trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, đều là những tên thấy nhiều biết rộng, phụ trách vai trò người đứng đầu trong băng nhóm Triệu Quản.
Bọn chúng đều biết, mặc dù ba người Tiêu Sách có sức mạnh cao siẽu, thực lực khủng bố, nhưng nếu như át chủ bài thật sự của ông Triệu đã xuất hiện, cho dù ba người Tiêu Sách có mạnh hơn nữa, cũng e là khó thoát khỏi cái chết.
Còn thầy Vương mà ông Triệu vừa mời đến, mọi người cũng đã thấy rồi, có lẽ đó là một cao thủ đáng sợ. Có nhân vật như vậy bảo vệ ông Triệu, ba người Tiêu Sách đã định sẵn phải ngậm đắng nuốt cay rồi…
“Mày đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân bọn tao, chỉ là vì Pháo Hỏa?”
Ông Triệu nghe thấy Tiêu Sách nói mấy câu đó cũng không tức giận, chỉ là thản nhiên nói với Tiêu Sách.
Dựa vào cảm giác, ông Triệu cảm thấy sự việc có chút khác thường, nhưng cụ thế là khác thường chỗ nào, thì nhất thời không thế nói rõ được.
Ban đầu, ông Triệu vốn nghĩ là người trẻ tuối đó được băng nhóm khác phái đến gây sự, tìm Pháo Hỏa cũng chỉ là một lý do.
Nhưng mà, khi Tiêu Sách thật sự đứng tại trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, Tiẽu Sách vẫn muốn tìm Pháo Hỏa, một nhân vặt nhỏ không có tiếng tăm gì đó, ông Triệu lại cảm thấy, e rằng sự việc thật sự là hiếu lầm do Pháo Hỏa gây ra.
Đừng nói là Tiêu Sách không tìm thấy Pháo Hỏa, ngay cả ông ta, cũng chẳng tìm thấy Pháo Hỏa đâu.
Lúc này, Pháo Hỏa giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này rồi
vậy, lại có thể biến mất không chút dấu vết.