Đằng đẳng mười phút, Phương Bác và Cố Minh mới từ từ vơ vét sạch sẽ đám lưu manh ở hiện trường.
Lúc này, trong tay hai người đều đang cầm mấy chục dây chuyên vàng sáng chói, miệng cười toe toét, làm sao cũng không khép được…
Thậm chí, có mấy chiếc nhẫn ngón cái trên tay đám lưu manh cũng bị hai người vơ vét, đeo lên tay mình. Kết quả là nám ngón tay của hai người xanh mơn mởn một mảng, nhất thời khoác lên hình tượng nhà giàu mới nối.
Còn đám lưu manh vẫn đang nằm trên đất lúc này, mặc dù đã bị hai người hạ gục, mất đi năng lực chiến đấu, nhưng ý thức vẫn coi như tỉnh táo.
Đám lưu manh đó trông thấy hành vi của Phương Bác và cố Minh, lặp tức kinh ngạc đến ngây người.
Rốt cuộc ai mới là lưu manh?
Cho dù là người của băng nhóm Triệu Quản, cũng không có ngang ngược như vậy. Đây quả thật là cướp giặt giữa ban ngày ban mặt mà…
Chẳng qua, lúc này bọn chúng đang ở thế yếu, căn bản đánh không lại Phương Bác và Cố Minh, cho nên chỉ có thế để mặc hai người họ ngang ngược vơ vét từng món đáng giá trên người mình.
Còn bọn chúng lại không dám oán hận nửa câu, chỉ sợ hai người Phương Bác và cố Minh lại đập cho bọn chúng một trận.
Khi đám lưu manh đang vô cùng buồn bực, cuối cùng Tiêu Sách cũng gọi Phương Bác và Cố Minh lại.
“Cũng tàm tạm rồi đấy, cậu bảo bọn chúng mau lên xe dẫn đường, đừng lãng phí thời gian với bọn chúng nữa, dù sao thì ông Triệu còn đang đợi chúng ta…”
Tiêu Sách nhìn điệu cười của hai tên nhà giàu mới nối Phương Bác và Cố Minh, lập tức mỉm cười nói.
Lần này, mục đích cuối cùng của bọn họ chính là muốn đi tìm ồng Triệu.
Chỉ cằn khống chế được ông Triệu, thế lực ngầm ở thành phố Giang Lăng này sẽ là của bọn họ.
Ban đầu, Tiêu Sách vẫn chưa muốn khống chế thế lực ngầm ở thành phố Giang Lăng ngay lúc này. Nhưng nếu tên họ Triệu này đã chọc đến mình, vậy mình cũng không cân phải giữ lại ông ta nữa…
Phía khác.
Phương Bác và Cố Minh nghe thấy lời nói của Tiêu Sách, lập tức bảo gần trăm tên lưu manh này lên xe MPV.
Vừa rồi, Phương Bác và cố Minh không hề giết chết bọn chúng, chỉ là đánh bọn chúng đến mức mất đi sức chiến đấu mà thôi, hiện giờ đám người này vần có thế đi được.
Chưa đến năm phút, dưới sự thúc ép của Phương Bác và cố Minh, cuối cùng thì gần trăm tẽn lưu manh của băng nhóm Triệu Quân đã lên xe, sau đó đi đằng trước dẫn đường, lái về
phía cao ốc Vinh Hoa.
Còn ba người Trương Cường, đương nhiên cũng bị Phương Bác và Cố Minh kéo ra khỏi xe, tự mình áp tải ba người lẽn chiếc MPV mà Tiêu Sách đang ngồi, sau đó chạy theo xe MPV phía trước.
Mãi đến giờ phút này, đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân mới thật sự biết được, người mà bọn chúng trêu vào là một nhóm người như thế nào…
Không những có thực lực cao siêu, mà ngay cả bản lĩnh bóc lột của địa chủ ác bá cũng học được hạng nhất, khiến cho tất cả mọi người đều căm phẫn không thôi, nhưng lại không dám nối giận…
Dọc đường đi cũng không có ai dám gây rắc rối. Gần một trăm tên đàn em của băng nhóm Triệu Quân trực tiếp lái xe đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, cao ốc Vinh Hoa.
Khi mọi người chạy đến trước cao ốc Vinh Hoa, người của trụ sở chính băng nhóm Triệu Quân còn đang đợi Tam Đại Kim Cang chiến thắng trở về…
Chỉ là, ỏng trời đã định trước bọn họ phải thất vọng rồi.