Ngược lại, cùng với âm thanh va chạm xác thịt “phịch phịch phịch”, đám côn đồ của băng nhóm Triệu Quân Tân lượt từng người ngã xuống.
Chưa đầy năm phút, đám côn đồ của băng nhóm Triệu Quân đã bị đánh gục hết, hiện tại chỉ còn lại Phương Bác và Cố Minh đứng nhìn bọn côn đồ ngã trên mặt đất, hai mắt đang bừng sáng…
Lúc tất cả lưu manh có mặt tại hiện trường đều ngã xuống, Phương Bác và cố Minh lập tức bắt đầu hành động theo chỉ thị của Tiêu Sách.
Hai người vốn đã là người giàu, có ít tài sản rồi, huống chi hiện tại công ty Sách Bác đã trở thành đối tác làm ăn thân thiết nhất của nhà họ Lâm của thành phố Giang Lăng. Hai người toàn là phụ trách những dự án lớn, cũng không vừa mắt chút tiền tài trên người đám lưu manh trước mặt này.
Chẳng qua lúc này, trên mặt Phương Bác và Cố Minh lại hiện lên vẻ hưng phấn lạ thường.
Trước kia, dẩn theo một người căn bản không nghĩ sẽ làm địch với băng nhóm Triệu Quân, càng đừng nói là cướp đồ từ trẽn người đám lưu manh của băng nhóm Triệu Quân.
Nhưng mà, hiện tại hai người lại đánh ngã gần một trăm tên lưu manh, vả lại còn lấy dây chuyền vàng trẽn người đám lưu manh ấy. Lúc này hai người thu hoạch rất là vui vẻ.
Một sợi, hai sợi…
Hai người lấy từng sợi, từng sợi dây chuyền vàng, nơi khóe môi thì cười đến nỗi không khép được miệng…
Loại cảm giác đàn áp này, khiến cho lá gan của Phương Bác và Cố Minh cũng trở nên lớn hơn, thoáng chốc cảm thấy, băng nhóm Triệu Quân cũng chỉ có vặy thôi…
Ban đầu, đám người Trương Cường còn cảm thấy ít nhất thì gần một trăm tên đàn em cầm mã tấu và ống sắt, có thế khiến cho ba người Tiêu Sách bị thương nặng…
Nhưng mà, chỉ mới trôi qua có năm phút, tình hình đã bị đảo ngược một cách nhanh chóng…
Hơn nữa lúc này, Phương Bác và cố Minh lại còn đang không ngừng lục tìm trên người gần một trăm tên lưu manh trong băng nhóm Triệu Quân. Khi ba người thấy dây chuyên vàng hai người cầm trên tay, ba người hoàn toàn hiểu ra.
Nhưng mà, cho dù ba người có tức giận thế nào đi nữa, cũng không thể chống lại đám người Tiêu Sách. Sau khi nhìn thấy gần một trăm tên đàn em đã bị ba người Tiêu Sách hạ gục, ba người lập tức lên chiếc xe MPV, muốn lái xe bỏ chạy.
Nhưng mà, ở trước mặt Tiêu Sách, đừng nói là ba người đang bị thương, tay chân tàn phế, cho dù là ba người đang trong trạng thái khỏe mạnh, cũng không thế chạy thoát khỏi lòng bàn tay Tiêu Sách. Hiện tại, làm sao có thể thật sự bỏ chạy trước mí mắt Tiêu Sách đây.
Ngay khoảnh khắc ba người bước lên chiếc xe MPV, Tiêu Sách đã trực tiếp đạp ga, tông thẳng vào chiếc MPV của ba người.
“Rầm…”
Một trận tiếng vang dữ dội vang lên. Sau đó, chiếc MPV mà ba người ngồi đã bị chiếc MPV của Tiêu Sách lái trực tiếp tông bay vào tường, ngay cả cửa kính trên xe cũng bị pha tỏng mạnh chấn đến rạn nứt.
Còn về ba người Trương Cường ngồi trong xe, vốn đã bị Tiêu Sách cắt đứt cánh tay, lần này lại bị va chạm mạnh, va vào thân xe, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
“Đừng sốt ruột, đợi bọn tôi làm xong việc, ba người hãy đi…” Lúc này Tiêu Sách mới chậm rãi bước xuống xe, trong mắt lộ ra một tia chế giễu, nói.
Chiếc MPV anh vừa lái đã tông nát đầu xe, không thế chạy nữa, cho nên anh cũng chỉ có thế đối một chiếc MPV khác.
Có điều, hiện trường vẫn còn rất nhiều xe MPV, những chiếc xe này lại không phải của Tiêu Sách, Tiêu Sách tông người ta cũng không hề đau lòng.
Ngay sau đó, Tiêu Sách lại lên một chiếc MPV khác, lúc này đám người Trương Cường mới hoàn toàn nhận thua…