Có lẽ Tiêu sách cũng có tư cách này.
Nhưng cái thân phận người đứng đầu thế giới ngầm ở Giang Lăng này đâu phải chỉ biết đánh đấm đã có thể đảm nhận được?
Một người biết đánh nhau, nhiều nhất cũng chỉ được coi là một người biết tý vồ thuật, muốn trở thành người nẳm quyền thực sự tại thế giới ngầm ở Giang Lăng còn cần cái gọi là quan hệ, tâm cơ, thủ đoạn…
“Phương Bác, Cố Minh, hai người mặc quần áo vào, chúng ta sẽ đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, gặp nhân vật có quyền hành cao nhất trong thế giới ngầm ở Giang Lăng này, xem xem rốt cuộc ông ta trông như thế nào…”
Tiêu sách hào hứng nói với Phương Bác và Cố Minh.
Phương Bác và Cố Minh nhanh chóng hội ý với nhau, xem ra lần này Tiêu Sách thật sự muốn đưa theo hai người bọn họ đi giải quyết chuyện của băng nhóm Triệu Quân rồi, thế là hai người khấn trương thay quần áo lên người rồi đi theo sau Tiêu Sách.
Lúc này, ánh mắt hai người cố Minh và Phương Bác lộ ra vẻ vô cùng kích động.
Cần phải biết rằng băng nhóm Triệu Quân là bá vương trong thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng này, ngay cả mấy gia tộc giàu có cũng không dại gì mà đi gây thù chuốc oán với bọn
họ.
Nếu là hồi trước, hai người nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng hiện giờ Tiêu Sách lại muốn bọn họ cùng đi đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, làm phiền đến ông Triệu, nếu không phải trong hai ngày nay hai người họ đã trải qua không ít chuyện khiến lòng dũng cảm tăng lẽn vượt bậc thì có lẽ họ đều sẽ cho rằng mình đang nằm mơ…
“Đi thỏi, hai người các anh khiêng anh ta theo, dẫn đường đi…”
Tiêu Sách nhìn sang Trương Cường và Lục Hữu Tùng, sau đó mặt anh không chút biếu cảm nhìn sang Trần Tử đang nằm bại liệt trẽn đất, cuối cùng thản nhiên nói với hai người Trương Cường.
Đến tận lúc này Trương Cường và Lục Hữu Tùng mới nhận thức được rằng Tiêu Sách thật sự dám có gan đến trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân, ánh mắt bọn họ lập tức hiện lên vẻ kỳ quái khó hiếu.
Trụ sở chính của băng nhóm Triệu Quân được canh phòng rất nghiêm ngặt, hơn nữa cao thủ cạnh người ông Triệu lúc nào trong tay cũng có súng, giờ ba người đám Tiêu Sách lại dám đơn thương độc mã xông vào đó, hoặc là bọn anh là đồ ngu, hoặc là thật sự có năng lực đánh bại.
Nhưng người đàn ông trẻ tuối trước mặt bọn họ đây lại rõ ràng không phải đồ ngu, cơ mà bọn họ cũng không tài nào đoán ra được kế hoạch của Tiêu Sách là gì.
Ngoại trừ việc thân thủ của anh vô cùng tốt thì bọn họ chẳng thấy điếm nào khác biệt nữa.
Nhưng kế cả thân thủ có tốt đến mấy thì liệu có chống lại được đạn súng không?
Trương Cường và Lục Hữu Tùng đỡ Trân Tử dậy rồi cả ba cùng ra khỏi ngôi nhà.
Lúc này, toàn bộ phạm vi bên ngoài phòng làm việc đã bị gần một trăm cao thủ vây chặt, phòng trừ ba người đám Tiêu Sách tấu thoát qua cửa số.
Cơ mà vừa nhìn thấy ba người đám Trương Cường bước ra khỏi căn phòng, mắt của trăm tên cao thủ như muốn rớt ra ngoài.
“Đây là tình huống gì vậy?”
Trước mắt bao con người, một bên tay của Trương Cường và Lục Hữu Tùng đang buông thõng xuống, vô lực, không hề cho thấy chút sức mạnh nào.
Trần Tử còn thảm hơn hai người kia.
Anh ta không những bị gẫy tay mà ngay cả hai bên xương đùi cũng bị tốn thương nặng nề, không thể đi được, một mảng sưng tấy đỏ au hiện ra, anh ta đang được Trương Cường và Lục Hữu Tùng dìu đi.
Đám người lập tức đều nghệt mặt ra.
Tứ Đại Kim Cang, cho dù là ai, trong băng nhóm Triệu Quân cũng là người khiến tất cả bọn côn đồ đều ngưỡng mộ.
Thậm chí, rất nhiêu cỏn đồ lấy Tứ Đại Kim Cang ra làm mục tiêu cả đời.
Nhưng những chuyện xảy ra gần đây, khiến nhiều côn đồ cảm thấy ngạc nhiên.
Tỏ Mạnh là một trong Tứ Đại Kim Cang, người đầu tiên bị đánh tàn phế, bây giờ vẫn chưa thế đứng dậy bước đi được, phải nhờ đàn em dìu mới có thể miến cưỡng đứng dậy.