Gần như cùng một lúc, cú đấm của Tiêu Sách đã đối kháng với chiêu đánh của ba người kia.
“Rắc…”
Vài tiếng gãy đứt liên tiếp vang lên, vài giây sau đã xẹt qua lồng ngực ba người.
Ba người chưa hiếu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy cánh tay mình đau đớn dữ dội.
Lúc này, trong phòng đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, lập tức chìm vào khoảng lặng.
Mà ba người kia, cuối cùng cũng định thần lại sau khi giao chiến với Tiêu Sách, ánh mắt bọn họ nhìn anh vô cùng sợ sệt.
Rõ ràng là chỉ có một người, trong thời gian ngắn ngủi lại có thế giao đấu với ba người… Lúc này, ba người mới nhận ra thực lực của Tiêu Sách đáng sợ hơn hấn bọn họ.
“Cậu, cậu là ai? Sao phải đối đầu với băng nhóm Triệu Quân? Hôm nay cậu dám đả thương bọn này, không sợ sau này băng nhóm Triệu Quản tới báo thù sao?” Lúc này, gương mặt Trần Tử tỏ ra khó chịu.
“Báo thù? Dựa vào mấy món hàng này của các người? Còn không đáng đế tôi chú ý đến…” Tiêu Sách nhìn thẳng vào đôi mắt ánh lên vẻ âm u lạnh lẽo của Trần Tử.
“Thằng nhãi, tôi thừa nhận cậu lợi hại hơn tồi, nhưng cậu có dám đảm bảo người bên cạnh cậu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Ánh mẳt Trần Tử lộ ra vẻ chán ghét, sau đó anh ta nói với Tiêu Sách: “Nếu cậu chịu gia nhập vào băng nhóm Triệu Quân, chúng tôi có thế không truy cứu chuyện cũ, tôi nghĩ ông Triệu sẽ rất vui vẻ đón nhận cậu…”
Trân Tử cố gắng đè nén nổi căm hận trong lòng rồi nói với Tiêu Sách.
Chỉ cần Tiêu Sách tham gia vào băng nhóm Triệu Quân thì tiếp theo với mối quan hệ giữa anh ta và ông Triệu, đến lúc đó bọn họ muốn xử lý Tiêu Sách ra sao, lại là chuyện không phải chỉ một câu mà nói được.
“Này là đang tuyến dụng tôi hả?”
Tiêu Sách nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Trân Tử, khẽ thờ dài
một tiếng, sau đó anh đi về phía Trần Tử.
“Két… két…”
Tiếng động chói tai không ngừng vang lên trong căn phòng. “Phập…”
Trân Từ giây trước còn đang nói chuyện, giây sau đã nằm liệt trên mặt đất.
Mà đôi chân của anh ta cũng bị Tiêu Sách đạp gãy…
“Tôi đây ghét nhất là bị người khác đe dọa, nếu anh đã muốn động vào người bên cạnh tôi thì tôi sẽ khiến anh phải nằm giường cả đời…”
Tiêu Sách từ từ ngồi xốm xuống, anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt hung hăng dữ tợn của Trân Tử.
Vốn dĩ anh cũng không muốn đánh Trần Tử tới mức tàn phế, còn rất nhiều chuyện anh muốn hỏi anh ta.
Nhưng không ngờ trong ba người, Trần Tử lại dùng an nguy của những người bên cạnh anh đe dọa anh, điều này khiến anh rất căm ghét.
Bất kể là ai, chỉ cần người đó dám lấy an toàn của người bẽn cạnh anh ra uy hiếp anh, Tiêu Sách tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Mà Trần Tử không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không là người cuối cùng.
“Nói đi, đêm nay các người tới đây là muốn làm gì?” Tiêu Sách chậm rãi đứng dậy, anh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt có chút châm biếm nhìn Trương Cường và Lục Hữu Tùng.
“Ông Triệu muốn gặp cậu, chúng tôi phải đưa được cậu về gặp ông ta…” Ánh mắt Trương Cường thoáng hiện vẻ sợ hãi.
Vừa rồi cảm nhận được luồng sát khí nồng nặc trên người Tiêu Sách, Trương Cường đã biết ngay trình độ của mình không thế so với anh, thế nên anh ta cũng không dám ngang ngược trước mặt Tiêu sách nữa.
“Ông Triệu là ai? ông ta muốn gặp tôi thì tôi phải đến gặp ông ta sao?” Tiêu Sách vừa nói vừa nhìn sang Lục Hữu Tùng đứng cạnh Trương Cường, ánh mắt anh có chút nghiền ngẩm.
“Cơ mà cũng nên gặp ỏng Triệu rồi, dù sao thì ông ta cũng đứng đầu thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng này mà, ngồi trên cương vị đó cũng khá lảu năm rồi đấy, nẽn ra ngoài đi thôi…”
Tiêu sách thấy mặt mày Lục Hữu Tùng tái mét, anh ta không nói năng gì, thế là anh lại nói.
Tiêu sách vừa dứt lời, ngoại trừ Trần Tử vẫn đang nằm la ó giãy dụa trẽn mặt đất, Trương Cường và Lục Hữu Tùng gần như đồng loạt ngấng đầu lên nhìn anh với ánh mắt chấn động.
Hai người bọn họ không thế ngờ rằng người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đây lại có dã tâm lớn tới vậy, ấy vậy mà anh lại muốn trở thành người đứng đầu thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng này.
Có điều bọn họ cũng lấy làm cảm thấy nực cười vì suy nghĩ đó của Tiêu Sách.