Lúc nhóm người thuộc băng nhóm Triệu Quân tới khu ố chuột thì cũng là nửa đêm rồi.
Lúc này Tiêu Sách, cố Minh và Phương Bác đang ngủ.
Vốn dĩ Cố Minh và Phương Bách không ngủ lại ở khu nhà ố chuột này đâu.
Nhưng vì Tiêu Sách có dặn là phải luyện một chút mấy bí kíp võ thuật, đồng thời tránh bị băng nhóm Triệu Quân mai phục, vì muốn bớt chuyện, cho nên hai người bọn họ mới luôn ở đây suốt hai ngày nay, cùng nhau tập luyện.
Gần trăm tên côn đồ thuộc băng nhóm Triệu Quân nhày từ trên xe xuống đất, bọn họ nhanh chóng tiếp cận với phòng làm việc trong khu ố chuột của ba người Tiêu Sách, còn bọn họ cũng đã sớm tỉnh giấc khi cảm nhận được bầu không khí này.
Mặc dù người của băng nhóm Triệu Quân vô cùng cấn thận tránh đế ba người Tiêu Sách có cơ hội chạy trốn, cơ mà đối với ba người Tiêu Sách mà nói, bọn họ đã lập tức có thế cảm nhận được luồng khí căm hận phát ra từ đám người bên ngoài kia.
“Hửm? Lại tới rồi?” Lúc này, ánh mắt của Phương Bác lộ ra một tia ranh mãnh, xen lẫn chút nối nóng…
“Anh Tiêu, lần này chúng ta phải làm sao…” cố Minh cũng bị thức giấc giữa chừng, ánh mắt cậu ấy toát lên vẻ nghiêm túc.
“Trước tiên cứ đánh đến mức tàn phế cái đã, đừng quá kích động mà đánh chết…”
Nụ cười của Tiêu Sách ấn chứa tư vị lạnh lùng.
Nếu băng nhóm Triệu Quân đã năm lần bảy lượt tới gây chuyện, cũng không giao Pháo Hỏa ra, vậy thì anh cũng không ngại mà đánh cho bọn họ một trận nhừ tử đâu.
Chỉ có khiến băng nhóm Triệu Quân chịu đau đớn mà giao Pháo Hỏa ra, hơn nữa còn phải cúi đầu trước anh…
Mà hai người còn lại cũng có thể cảm nhận được luồng sát ý phát ra từ mấy chục cao thủ thuộc băng nhóm Triệu Quân kia, điều này khiến Tiêu Sách cảm thấy vô cùng hài lòng yên tâm.
Xem ra cùng với thay đối của thời gian, hai người này cũng đã dần thích ứng với thực lực của chính mình rồi, càng ngày càng thông minh, thế này thì chẳng mấy chốc mà bọn họ sẽ trở thành cao thủ thực thụ.”
Ba người Tiêu Sách không hề có chút hoảng sợ mà mặc quần áo vào, trong màn đêm đen kịt, bọn họ im lặng ngồi trên giường, đợi băng nhóm Triệu Quân tìm đến cửa.
Một bên khác.
Trần Tử, Trương Cường, Lục Hữu Tùng, ba người bọn họ dẫn theo gần trăm cao thủ tiến vào trong sân nơi làm việc của ba người Tiêu Sách.
Trương Cường dặn dò đàn em, sau đó cùng hai người còn lại đồng loạt xông vào trong phòng làm việc.
Sau khi ba người của băng nhóm Triệu Quân phá khóa cửa xong, bọn họ những tưởng sẽ nhìn thấy cảnh tượng hốt hoảng của ba người nhóm Tiêu Sách.
Nhưng thật tiếc, nhất định là bọn họ sẽ rất thất vọng rồi.
Ngay khoảnh khắc ba người họ tiến vào trong phòng, đèn trong phòng lập tức được bật sáng.
Ba người thuộc băng nhóm Triệu Quân có hơi mờ mịt, trong giây lát bọn họ không kịp phản ứng lại với sự thay đổi đột ngột này.
Không đợi bọn họ kịp thích ứng, ba người Trần Tử đã cảm nhận được một luồng sức mạnh dữ dội tấn công vào người mình từ bẽn trái lẫn bên phải.
Theo bản năng, nhóm người Trân Tử lập tức đánh trả, cuối cùng cũng chặn lại được đòn đánh úp của cố Minh và Phương Bác.
“Hửm?”
Tiêu Sách hơi kinh ngạc, vốn dĩ anh cho rằng nửa đêm nửa hôm thế này băng nhóm Triệu Quân sẽ chỉ phái tới đám tầm thường, đánh ba người bọn họ ngay cả một người còn đánh không lại, cơ mà không ngờ băng nhóm Triệu Quân này lại phái ra toàn cao thủ thực thụ.
Thậm chí còn lợi hại hơn mấy lần Tỏ Mạnh.
Đặc biệt là người thanh niên mặc đồ đen trong số ba người kia, mặc dù nhìn rất bình thản không có gì lạ, không hề có tí nguy hiểm nào, cơ mà lúc anh ta ra tay với cố Minh và Phương Bác, Tiêu Sách lập tức nhìn ra chân thiết, người thanh niên này, chắc chắn là người có thực lực mạnh nhất trong số ba người kia.
Mặc dù ngay từ đầu Cố Minh và Phương Bác đã dùng lực nhưng ba người kia cũng vẫn vô cùng cảnh giác, không đế cho hai người Cố Minh có cơ hội chế trụ hoàn toàn bọn họ.
“Xem ra lần này mình nhất định phải ra tay rồi…”
Vốn Tiêu Sách cho rằng Cố Minh và Phương Bác có thể đủ sức giải quyết, nhưng trông thấy thực lực ba người kia, anh biết ngay hai người bọn họ đấu không lại, chỉ khi anh ra tay mới có thế bát ba người kia lại.
Nhưng cố Minh và Phương Bác đã trải qua lần giao đấu với đám người Tô Mạnh lần trước, cho nên thực lực cũng tiến bộ rất nhanh, lần ra tay này cũng nhạy bén hơn lần trước nhiều, tinh hình trước mẳt thì bọn họ vẫn đang chiếm ưu thế, có thế khống chế không để ba người kia tháo chạy.
Có điều trong lòng Tiêu Sách hiếu rõ, hai người này chỉ chiếm ưu thế nhờ đánh lén, nếu ba người đối thủ ốn định được thì chắc chắn Cố Minh và Phương Bác không thể đánh bại đối phương được…
Trong suốt mười phút, bên trong căn phòng đã loạn thành một đống.