Lúc này Tô Mạnh được hai tên đàn em đỡ lên, mặc dù gương mặt anh ta không phải liên tục nhăn nhó nhưng cũng là rất miễn cưỡng mà đứng dậy, anh ta bẳt đầu kế rõ ngọn nguồn câu chuyện cho người của băng nhóm Triệu Quân nghe.”
“Cái gì? Còn đập phá khu vực? Sao lại đập phá khu vực của chúng ta?”
Rất nhiều tên côn đồ của băng nhóm Triệu Quân nghe thấy có người dám tới đập phá quán bar Đế Hào thì nhất thời đều nhốn nháo cả lên.
“Đối phương chỉ có ba người? Thì ra tin đồn là thật…”
Cũng có người nhíu chặt mày lại, nghe thấy lời đồn rằng đối phương chỉ có ba người mà lại có thế đánh gục được mấy chục người của băng nhóm Triệu Quân, giờ lại được Tô Mạnh chính miệng xác nhận, điều này khiến không ít người cảm thấy khó chịu.
Trong lúc Tô Mạnh đang chậm rãi kế lại đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người, rất nhiều người của băng nhóm Triệu Quân bắt đầu ầm ĩ hẳn lên, bọn họ tỏ ra vô cùng tức giận.
Bao nhiêu năm nay, băng nhóm Triệu Quân vẳn luôn đứng đầu thế giới ngầm ở thành phố Giang Lăng này, vậy mà lần này bọn họ lại bị đánh bại bởi ba người thanh niên trẻ tuối, loại sỉ nhục này, bọn họ không thế chịu nối.
Đặc biệt là Tô Mạnh, đường đường là một trong Tứ Đại Kim Cang cũng bị đánh đến mức thương tích đầy mình, chuyện này đã nhanh chóng truyền khắp cả thành phố Giang Lăng, khiến cho băng nhóm Triệu Quân vô cùng nhục nhã.
“Vậy cậu có biết tại sao bọn họ lại đập phá khu vực của chúng ta không?”
Ông Triệu cũng hơi nhăn mày lại, ba người đối phương, vậy mà lại có thế hạ gục được mấy chục đàn em của Tô Mạnh, thậm chí ngay cả Tỏ Mạnh cũng bị đánh cho tê liệt.
Kiếu cao thủ cường mạnh này chắc chắn không thể nào là cao thủ tầm thường được, sao đột nhiên bọn họ lại xảy ra mâu thuẫn với người của băng nhóm Triệu Quân cơ chứ?
“Hình như là có hiếu lầm gì đó với một tèn đầu sỏ tên Pháo Hỏa, vì muốn băng nhóm Triệu Quân giao Pháo Hỏa ra nên bọn họ mới đập phá khu vực của chúng ta, chỉ là sau chuyện này tôi cũng ra sức tìm kiếm Pháo Hỏa, định bụng hỏi anh ta tình hình nhưng vẩn không thấy anh ta đâu…”
Tô Mạnh thật thà báo cáo với ông Triệu đang ngồi ở ghế kia.
“Không tìm thấy người sao?”
Ánh mắt ỏng Triệu toát lên vẻ lạnh lùng, ông ta hờ hững nhìn Tỏ Mạnh, sau đó nói: “Nhất định phải tìm ra Pháo Hỏa, kế cả có phải lật tung cả thành phố Giang Lăng này cũng phải tìm bằng được cậu ta…”
Nói xong, ánh mẳt của ông Triệu bèn hướng sang bên cạnh Tô Mạnh.
Bẽn cạnh Tô Mạnh còn hai người thanh niên đang đứng, từ người bọn họ đều tỏa ra khí thế bức người. Cho dù có đứng lần trong trăm người thì vẫn có thế phân biệt được khí thế của hai người này, giống như hạc đứng trong bầy gà.
“Trương Cường, Lục Hữu Tùng, hai người các cậu thấy thế nào về chuyện này?”
Giọng điệu lạnh lùng của ông Triệu vang lên, này là đang hỏi hai người thanh niên đứng kia.
Đối với ý kiến của Lục Hữu Tùng và Trương Cường, hai người bọn họ đều nằm trong Tứ Đại Kim Cang, ông Triệu vô cùng xem trọng.”
“Giết chết bọn họ.”
Trong ánh mắt của Trương Cường lộ ra vẻ hơi hơi khinh thường.
Mặc dù đối phương rất mạnh nhưng Trương Cường cũng rất tin vào thực lực của mình.
Đối với thế loại dám tranh chấp cùng băng nhóm Triệu Quân, chỉ có giết chết mới có thể đủ sức làm dịu đi cơn giận của bọn họ, mới có thể hồi phục danh dự đã bị nhơ nhớp của băng nhóm Triệu Quân.
“Đánh ba tên đó đến tàn tật, chặt đứt chân tay để làm gương cho toàn thể băng nhóm Triệu Quân…” Lúc này Lục Hữu Tùng cũng lộ ra ánh mắt lạnh lùng.
Mặc dù bên trong Tứ Đại Kim Cang của băng nhóm Triệu Quân không biết nhưng cũng chỉ dừng lại ở chuyện nội bộ mà thôi.
Một khi có dính dáng đến lợi ích cơ bản của băng nhóm Triệu Quân thì Tứ Đại Kim Cang sẽ đưa ra ý kiến, nhất trí xử lý.
Việc trước mắt chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
“Được, nếu đã như vậy thì các cậu hãy dằn theo những đàn em có tài đánh đấm tới khu nhà ố chuột bắt sống ba người đối phương về cho tôi, ngược lại tôi muốn xem xem, có phải mấy người đó ăn gan hùm mật gấu hay không mà dám làm vậy với băng nhóm Triệu Quản…”
Ông Triệu nói rồi quay đầu lại hướng về phía người mặc đồ đen đứng đằng sau, lạnh nhạt nói: “Trần Tử, giờ cậu đi cùng bọn họ, nếu không thể bắt sống ba người đổi phương thì có thể trực tiếp đánh chết, tôi không tin tại đất của chúng ta ở thành phố Giang Lăng này, bọn họ lại có thể tác oai tác quái…”
Một người thanh niên trẻ tuổi mặc đồ đen khẽ gật đầu với ông Triệu, sau đó anh ta đi ra ngoài.
Còn Trương Cường và Lục Hữu Tùng cũng gật đầu rồi đem theo mấy chục cao thủ của băng nhóm Triệu Quân rời đi, tiếng bước chân râm rập vang lên trong phòng khách.
Mấy phút sau, trong phòng khách chỉ còn lại một phần ba số người, một vùng đen kịt trong phòng giờ đã bỏ trống nhiều chỗ.
Lúc này trong lòng những người còn ở lại phòng khách đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Đắc tội với băng nhóm Triệu Quân, lần này có tới mấy chục cao thủ đi thanh toán như vậy, e là ba người thanh niên kia sẽ chết rất khó nhìn…
Cao ốc Vinh Hoa cách khu nhà ố chuột cũng phải tới một tiếng đồng hồ chạy xe.