Tiêu Sách lắc đầu, cũng không đế tâm lời nói của Thiên Diệp về mối quan hệ giữa hai người, anh lấy ra một cây bút, trên giấy ghi cụ thế loại thuốc và liều lượng cần thiết cho giai đoạn thứ hai của quá trình bôi thuốc, sau đó đưa cho Thiên Diệp.
Anh nói sang chuyện khác: “Đây là loại thuốc cần thiết cho việc bôi thuốc. Cô chỉ cần làm theo công thức này thì bôi thuốc được rồi…”
“Ừ!”
Thiên Diệp cầm tờ giấy trên tay Tiêu Sách với vẻ mặt phức tạp, và nhìn thấy nó. Trong một khoảnh khác, ánh mắt của Tiêu Sách trở nên mềm mại.
Sau giai đoạn đầu tiên tự mình bôi thuốc, Thiên Diệp đã biết giá trị của công thức bôi thuốc này quý giá như thế nào, tuy khó hoàn thành nhưng ngàn vàng khó có được.
Nhưng lúc này, Tiêu Sách thực sự trực tiếp đưa đơn thuốc này cho cô ta mà không chút do dự, điều này khiến trong lòng Thiên Diệp cảm thấy có chút áy náy.
Có lẽ vừa rồi cồ ta không nên đối xử với Tiêu Sách như vậy, nhất thời trong lòng Thiên Diệp trở nên vô cùng phức tạp.
Nhưng Tiêu Sách không ở lại lâu, mà nhanh chóng rời đi.
Thiên Diệp nhìn hành lang trống trải, lộ ra vẻ áy náy.
Cô ta lấm nhấm nói: “Tiêu Sách, anh đừng trách tôi, là do thế lực của đối phương quá mạnh, tôi không muốn kéo theo anh xuống nước, nếu tôi không chết, đời này tôi nhất định sẽ là người phụ nữ của anh, sinh con dưỡng cái cho anh../’
Bên kia.
ở góc mà Thiên Diệp không thế nhìn thấy, sau khi nghe Thiên Diệp nói nhỏ vài câu, sắc mặt Tiêu Sách vô cùng u ám, rồi chậm rãi rời khỏi Tòa nhà Dược phấm Tinh Quang.
Tiêu Sách ghi nhớ thế lực mà Thiên Diệp đang nói đến, nếu có cơ hội, anh nhất định phải tra rõ thế lực này, xem cuối cùng thế lực đó mạnh đến mức nào.
Nhưng bây giờ, Tiêu Sách còn có việc khác phải làm, anh nhanh chóng quay trở lại khu nhà ố chuột.
Trên đường đi, Tiêu Sách nhận được cuộc gọi từ Thủy Oa, anh ta đã làm xong mọi việc, ngày mai Hổ Tử sẽ cùng anh ta trớ về thành phố Giang Lăng, điều này khiến Tiêu Sách có chút phấn khích.
Những người đồng đội cũ sẽ được gặp lại nhau, và với trạng thái tinh thần mạnh mẽ của Tiêu Sách, anh không thế giữ được bình tĩnh.
Và sự xuất hiện của Hổ Tử cũng có thể cho phép việc buôn bán của Sách Bác ở châu Phi diễn ra suôn sẻ, cho phép công ty Sách Bác nắm chắc hoạt động kinh doanh ở châu Phi.
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Tiêu Sách không khỏi lộ ra một nụ cười.
Ban đêm tối mịt, xòe tay ra còn không nhìn thấy rồ năm ngón tay.
Mà tại cao ốc Vinh Hoa lại có đèn đuối sáng trưng, cả tòa cao ốc đều được rọi đèn sáng choang.
Nơi này chính là căn cứ chính của băng nhóm Triệu Quản.
Ngày thường, cao ốc Vinh Hoa là một khu làm việc rộng lớn. Hàng loạt các đặc vụ của băng nhóm Triệu Quản sẽ hội tụ lại đây, cao tầng của nhóm Triệu Quân này khống ngừng đưa ra quyết định, chỉ huy toàn bộ hoạt động của băng nhóm Triệu Quân trong thành phố Giang Lăng.
Mà đèm nay trong cao ốc Triệu Quân lại đang tạm thời diễn ra một bữa tiệc.
Bẽn ngoài cao ốc Vinh Hoa đều có hơn trăm vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, giữa hai hàng lông mày của bọn họ đều hiện lên sát ý, bọn họ đang đi tuần tra trong những góc khuất của cao ốc Vinh Hoa, bầu không khí vô cùng căng thẳng, hoang vâng lạnh lẽo.
Trong bữa tiệc ở tầng hai, chật kín người mặc đồ đen.
Mà đằng trước lễ đường lại có một ông già mặc trang phục thời Đường, ông ta ngồi một mình trên chiếc ghế gổ lê thưởng trà, mặt không chút biếu cảm.
Phía sau ông già mặc trang phục nhà họ Đường này là một thanh niên trẻ tuối mặc đồ đen, cậu ta không ngừng đế ý tới từng ngóc ngách trong hội trường, con ngươi sắc bén nhanh nhạy như mắt của loài chim ưng, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào.
Lúc này, tuy rằng có tới vài trăm người đang chen chúc trong hội trường tầng hai nhưng tuyệt nhiên lại chẳng nghe ra bất cứ tiếng động nào.
Trái lại, bầu không khí còn khiến người ta cảm nhận được loại áp lực nặng nề, khiến người ta không dám thở mạnh.
“Tô Mạnh, cậu đứng dậy nói với mọi người, rốt cuộc chuyện là như thế nào…”
Cuối cùng, ông già mặc đồ nhà Đường đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lê, sau khi uống trà xong mới chậm rãi ngấng đầu lên, phá vỡ bầu không khí nặng nề này.
Ông già này chính là người đứng đầu thế giới ngầm thành phố Giang Lăng- ông Triệu.
Lúc này, ánh mắt ông Triệu đang chăm chú nhìn Tô Mạnh, dường như ánh mắt ấy còn ấn chứa sự nghiêm nghị khó nói.
Tô Mạnh là một tên đàn em thuộc Tứ Đại Kim Cang của ông ta, ấy vậy mà anh ta lại bị người khác đánh thành ra bộ dạng này, điều đó khiến ông ta vô cùng tức giận.
Bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám đối xử như vậy với băng nhóm Triệu Quân.
Nhưng mà ánh mắt ông Triệu chỉ thoáng lóe lên rồi lại khôi phục lại vẻ bình thản ban đầu, khiến người khác đoán không ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
‘Chuyện này là do một đàn em của tôi tên là Lộ Bá gây ra…”