Dù sao thì Tiêu Sách cũng đã tự mình nếm trải qua loại đau đớn này, lúc trước khi bôi thuốc toàn thân, suýt chút nữa anh đã không thế kiên trì được, ý chí hoàn toàn sụp đố.
Nếu ý chí sụp đố, thì anh sẽ trở thành một tên ngốc.
Tuy rằng Thiên Diệp chỉ bỏi thuốc một bàn tay, không cách nào so sánh được với Tiêu Sách bôi thuốc toàn thân, có điều khi bỏi thuốc bàn tay, giai đoạn thứ hai vô cùng đau đớn và khủng khiếp, rất có thể sẽ làm cho ý chí Thiên Diệp sụp đổ, đây không phải là điều Tiêu Sách muốn nhìn thấy…
“A! Tôi chắc chắn, tôi nhất định phải hoàn thành nó. Chỉ cần đó là thứ có thế cải thiện sức mạnh của tỏi, tôi sẽ không từ bỏ… Tiêu Sách, cảm ơn vì đã cho tôi gặp được anh trong đời. Nếu không có anh, tôi sẽ không biết làm cách nào đế giải quyết nổi hận quá lớn mà tôi mang theo…”
Nghe Tiêu Sách hỏi, đôi mắt Thiên Diệp hiện rõ vẻ quyết tâm.
Sau đỏ, ánh mắt của Thiên Diệp dịu dàng như nước nhìn Tiêu Sách, thế hiện tình yêu trọn vẹn của mình với Tiêu Sách.
Lúc này, hai tay Thiên Diệp ôm chặt lấy cổ Tiêu Sách, chưa bao giờ Thiên Diệp lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Chính vì người đàn ông này giúp cô ta có hy vọng trá thù…
Lúc này, ánh mắt của Thiên Diệp dần trở nên mờ mịt, thân thế mềm mại dịu dàng của cô ta từ từ áp lên khuôn ngực rắn chắc và đôi mỏi đỏ mọng của Tiêu Sách, từ từ đặt lên miệng của Tiêu Sách…
Tinh cảnh này e là không có người đàn ông nào có thế chịu được.
Kế từ khi Thiên Diệp trở thành người phụ nữ của Tiêu Sách, tính tình của cô ta đã thay đối đáng kể.
Phải nói là trước kia Thiên Diệp có một chút ngây ngô, nhưng sau khi trởthành người phụ nữ của Tiêu Sách, sự ngây ngô này đã không còn nữa, thay vào đó là nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Đây là một sức hút chết người đối với đàn ông.
Tiêu Sách tự nhiên không thế cưỡng lại sức hấp dẩn của Thiên Diệp.
Hơn nữa, đối với Tiêu Sách mà nói, căn bản anh không hề muốn tránh né thứ diểm phúc này, anh dùng hai tay của mình dùng sức ép thân thế mềm mại của Thiên Diệp áp chặt vào ngực mình, cảm nhận được sự đàn hồi đáng kinh ngạc của từng tấc da trên cơ thế.
Lúc này, miệng của Tiêu Sách cũng cảm thấy một sự mềm mại.
Một chút ấm ướt, một chút vị ngọt nhẹ và hương thơm khiến Tiêu Sách háo hức cạy hàm răng trắng bóng của Thiên Diệp…
Cảm nhận được cái ôm dũng mãnh và mạnh mẽ của Tiêu Sách, khuôn mặt Thiên Diệp lộ ra vẻ hạnh phúc.
Vốn dĩ Thiên Diệp cho rằng con đường của chính mình cô đơn và buồn bã, nhất định cả đời này đơn độc.
Nhưng thật không ngờ rằng ông trời lại đối xử tử tế với cô ta như vậy, ban tặng cho cỏ ta một người đàn ông mà cô ta có thể dựa vào.
Mặc dù, Thiên Diệp không định nói chuyện của bản thân cho người đàn ông trước mặt này biết.
Nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng Thiên Diệp, Tiêu Sách không hề quan trọng.
Ngược lại, chính vì trong lòng cô ta, Tiêu Sách quá quan trọng, nên Thiên Diệp không muốn Tiêu Sách bị cuốn vào thế lực đen tối bí ấn đó…
Ngay khi Thiên Diệp nghĩ đến điều này, phản ứng của cồ ta càng mãnh liệt hơn, thậm chí còn điên cuồng hơn cả Tiêu Sách…
Giống như cảm nhận được tâm trạng của Thiên Diệp, khuôn mặt của Tiêu Sách lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Tuy nhiên, chút ngạc nhiên này đã sớm bị ngọn lửa trong người anh vùi dập.
Tiêu Sách một tay ôm cơ thế Thiên Diệp, anh điên cuồng hôn Thiên Diệp, trong khi tay kia, anh không ngừng mò mầm trên thân hình duyên dáng của Thiên Diệp.
Khi Tiêu Sách di chuyến lòng bàn tay của mình một chút, quần áo trên người Thiên Diệp giảm đi một chút, cho đến khi toàn thân ngọc bích của Thiên Diệp hoàn toàn lộ ra trước mât Tiêu Sách.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Sách nhìn thấy dáng người của Thiên Diệp, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút chói mắt.
Vì luyện tập vồ thuật quanh năm, nên dáng người của Thiên Diệp rất tốt, với đường nét cân đối và tỷ lệ vàng, khiến người khác vô cùng thích thú.
Mồi một tấc da thịt đều co dãn như vậy khiến người ta cảm thấy kích thích.
Vào lúc này, bàn tay to lớn của Tiêu Sách lại một lần nữa lướt qua mái tóc của Thiên Diệp, vuốt ve tấm lưng mịn màng của cỏ ta, ngọn lửa trong lòng anh càng bùng cháy mạnh mẽ.
Không giống như những người phụ nữ bình thường, Thiên Diệp mang đến cho Tiêu Sách một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Người phụ nữ này mạnh mẽ, cứng đâu và không chịu khuất phục.
Trẽn người cỏ ta dường như mang theo một áp lực nào đó, nhưng đều được Thiên Diệp chôn chặt ở trong lòng, trên mặt cũng không lộ ra nửa điếm.
Có đỏi khi, Tiêu Sách cảm thấy đau lòng không thôi.