Thiên Diệp pha một tách trà cho Tiêu Sách, sau đó cồ ta ngồi bên cạnh anh và nhìn anh với một ánh mắt phức tạp.
Trong khoảng thời gian Tiêu Sách vằng mặt, Thiên Diệp cảm thấy cuộc sống của cô ta thiếu một thứ gì đó, cả người trở nên không có sức sống, cô ta chỉ có thể dùng tu luyện để làm mẽ hoặc bản thân, đế không phải nghĩ đến Tiêu Sách nữa.
Bởi vì Thiên Diệp biết rất rõ mối quan hệ giữa cô ta và Tiêu Sách là không có kết quả, giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, Tiêu Sách sẽ không thuộc về cô ta.
Đã vỏ số lần Thiên Diệp tự nói VỚI bản thân cô ta và Tiêu Sách chỉ là một thỏa thuận, không phải tình yêu.
Nhưng lần nào cũng vậy, cô ta không khỏi nghĩ về Tiêu Sách…
Cho đến khi Tiêu Sách quay lại, sự kinh ngạc và vui mừng lúc đó của bản thân khiến cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô ta sợ rằng mình đã thực sự yẽu Tiêu Sách và không thế kìm chế được cảm giác của bản thân.
“Thiên Diệp, gần đây cô chủ sao rồi?” Tiêu Sách không đế ý đến sự khác thường của Thiên Diệp, anh cầm tách trà lên và giả vờ hỏi như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu Thiên Diệp biết rẳng anh và Cao cấn Băng đã làm chuyện đó, Thiên Diệp sẽ phản ứng như thế nào?
Tiêu Sách tự nghĩ.
Nhưng rõ ràng, Cao cấn Băng đã không nói VỚI Thiên Diệp về những chuyện xảy ra đêm đó, vì vậy Thiên Diệp không biết gì về nó.
Thiên Diệp chỉ nghĩTiêu Sách đã hỏi một câu rất bình thường, cỏ ta mở miệng nói: “Gân đây cô chủ đang trong tình trạng tương đối ốn định. Cô ấy luôn ở trong phòng thí nghiệm cố gáng khắc phục được sự cố cuối cùng. Chỉ cần vấn đề này được khắc phục, Dược phấm Tinh Quang của chúng ta sẽ có thê’ trở nẽn sáng chói nhất trong ngành dược phấm…”
“Nhưng… Tôi luôn cảm thấy tâm trạng gần đây của cô chủ có chút không ốn, tinh thần cũng không được ốn định cho lắm.”
Đương nhiên Tiêu Sách biết vì sao Cao cấn Băng lại băn khoăn như vậy, nhưng anh không thể nói với Thiên Diệp, anh hơi lúng túng nói: “Có lẽ gần đến giai đoạn cuối cùng, nên cô chủ mới trở nên căng thẳng như vậy…”
Tuy nhiên, rất nhanh Tiêu Sách đã khôi phục lại như bình thường, sau đó trên miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, anh trực tiếp vươn tay ra và ỏm Thiên Diệp ở bẽn cạnh vào vòng tay của mình.
Cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi của cơ thế Thiên Diệp, trong lòng Tiêu Sách lập tức bùng lên lửa nóng.
Có điều, Tiêu Sách vần không quên mục đích của mình, anh nói với Thiên Diệp: “Thiên Diệp, thực lực gần đây của cô, có tiến bộ không?”
Sau đó, bàn tay to lớn của Tiêu Sách bỏ qua sự giãy dụa của Thiên Diệp, không ngừng trườn bò khắp cơ thế của cô ta.
Đột nhiên bị Tiêu Sách giữ chặt, dường như Thiên Diệp hơi khó chịu và muốn thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng rất nhanh đã trở nên ngoan ngoãn và để Tiêu Sách tùy ý.
“Việc này, trong thời gian anh vẳng mặt, tôi đã tự mình bôi thuốc…” Thiên Diệp mở miệng nói.
Khi nghe thấy những lời này, Tiẽu Sách lập tức ngấn người ra, sau đó anh mới nhìn về phía bàn tay của Thiên Diệp, vẻ mặt đầy ngạc nhiên hỏi: “Giai đoạn đầu tiên của việc bôi thuốc đã xong? Cô đã hoàn thành nó một mình?”
Thiên Diệp mạnh mẽ gật đầu.
Mấy ngày nay, Thiên Diệp đang cố gắng nâng cao thực lực, kiên trì khố luyện tầng ba của Tiên Thiên Công đế nâng cao thế chất.
Cuối cùng cô ta cũng có thế chịu được cơn đau xuyên thấu, mặc dù quá trình này đã khiến Thiên Diệp gần như gục ngã vô số Tân, nhưng cô ta đã thành công.
Dựa vào sức mạnh và ý chí của mình, Thiên Diệp đã hoàn thành giai đoạn đâu tiên của việc bôi thuốc!
Điều này khiến Tiêu Sách phải hít một hơi thật sâu, anh biết cơn đau của việc bôi thuốc không phải là điều mà người bình thường có thể chịu được. Thủy Oa và Hố Tử đều không chịu được, nhưng Thiên Diệp đã làm được!
Phải cần biết bao nhiêu ý chí, nhưng Thiên Diệp chỉ là một người phụ nữ!
Tiêu Sách nhìn Thiên Diệp, sau khi ngạc nhiên thì vẻ mặt của anh lại trở nên vô cùng nghiêm túc, anh biết nguyên nhân duy nhất khiến Thiên Diệp có thế kiên trì như vậy chính là chấp niệm trong lòng cô ta!
Nhưng chấp niệm này chính xác là gì, đến bây giờ Tiêu Sách vẫn chưa biết.
Nhưng cho dù có như thế nào, Thiên Diệp đã hoàn thành giai đoạn đầu của việc bỏi thuốc, và sức mạnh của cỏ ta đã tăng lên rất nhiều, dù sao thì đây cũng là một chuyện tốt, nhưng đối với Thiên Diệp, rõ ràng là chưa đủ.