Mặc dù nói Tiên Thiên Công của hai người đã đến đến phần thứ ba rồi, thực lực đã được tăng lên nhưng vẫn chưa phát huy được uy lực của Tiên Thiên Công phần thứ ba.
Lúc này nếu đám người của băng nhóm Triệu Quân không ngừng vạch lá tìm sâu vậy thì đế cho chúng làm đối thủ của hai người họ đi, điều này đối với Phương Bác và Cố Minh mà nói đương nhiên là một chuyện rất tốt.
Hai người hoàn toàn có thế trong thời gian ngắn nhất, dùng đám thủ hạ của băng nhóm Triệu Quân mà rèn dũa thực lực của mình.
Nghĩ đến điều này, Tiêu Sách tăng tốc bước chân của mình, đi vào phòng làm việc trong khu nhà ổ chuột.
Lần này, Tiêu Sách cũng không có ý định ra tay, anh dự định cho Phương Bác và Cố Minh áp trận, chỉ cần hai người không xảy ra vấn đề quá lớn thì Tiêu Sách cũng sẽ không ra mặt cho họ.
Mà bên kia.
Đám đàn em của Lộ Bá cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Sách trở về rồi, lập tức đi báo cáo tin tức này cho Lộ Bá.
Tiêu Sách, Lộ Bá lúc này phải đế cho đàn em chăm sóc, dù sao Tiêu Sách cũng đã đá gãy một chân của Lộ Bá, anh ta không thể nào không ghi hận Tiêu Sách.
Lúc Lộ Bá đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Lúc nghe thấy tin tức của Tiêu Sách, ánh mắt anh ta hiện lên vẻ dữtợn.
“Mẹ nó, lật thuyền trong mương, nếu lần này tao không chỉnh chết mày thì sao tao có thể lăn lộn trên giang hồ được nữa…”
Lúc này trên chân Lộ Bá đang quấn một lớp thạch cao rất dày, nằm trên giường nhe răng trợn mắt mắng chửi, sau đó bấm đến một số điện thoại.
Lần này, anh ta không thể đích thân đến nơi thu thập Tiêu Sách, mà anh em bên cạnh anh ta cũng không có ai có đủ thực lực chống lại Tiêu Sách, cho nên Lộ Bá cũng chỉ có thể nương nhờ sức mạnh khác.
Cuộc gọi này rất nhanh đã được kết nối.
“Anh Mạnh, người chúng ta muốn tìm đã xuất hiện rồi, đang ở trong khu nhà ổ chuột, lần này, anh Mạnh nhất định phải giúp tôi xả cơn tức này, hai thanh niên trẻ tuổi đó quả thực quá kiêu ngạo, vậy mà lại dám ra tay với anh em băng nhóm Triệu Quân chúng ta…”
Lộ Bá thu lại lửa giận của mình, sau đó cung kính nói với người ở đầu dây điện thoại bên kia.
“Ngay cả cậu cũng không tiếp được mấy chiêu của đối phương sao?”
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói nghi hoặc truyền đến.
Anh ta biết thực lực của Lộ Bá, mặc dù không lợi hại như những võ sĩ hàng đầu nhưng ô khu vực thành phố Giang Lăng này, người bình thường chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Lộ Bá.
Nhưng đối phương lại đá gãy xương chân của Lộ Bá, người có thực lực như vậy, tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.
Nhưng mà, cho tới bây giờ, Lộ Bá cũng chưa từng nói ra người đó rốt cuộc là ai, người đá gãy xương đùi của anh ta là ai, điều này khiến anh ta có chút nghi hoặc.
“Chỉ có hai người ra tay đả thương người, nhưng mà mặc dù hai thanh niên trẻ tuổi đó lợi hại nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi, tôi cũng không sợ…”
“Khiến người ta thực sự có chút lo lắng chính là một thanh niên trẻ tuổi khác, thực lực của thanh niên này, cao thâm khó lường, mặc dù chỉ đơn giản ra tay vài lần nhưng tôi có thế cảm nhận được, thực lực của thanh niên trẻ này vô cùng kinh khủng…”
“À đúng rồi, thanh niên trẻ tuổi này tên là Tiêu Sách…”
Lộ Bá nhớ lại cái tên mình nghe thấy được ở đồn cảnh sát, vội vàng nói cho người ở đầu bên kia điện thoại.
“Được rồi, tôi biết rồi, dưỡng bệnh cho tốt đi, chuyện lẩy lại thể diện này, cậu không cần phải lo lắng đâu.”
Đầu bên kia điện thoại, an ủi Lộ Bá mấy câu, sau đó cúp điện thoại.
“Tiêu Sách? Xem ra Lộ Bá đánh giá cậu rất cao, ngược lại tôi muốn xem xem, rốt cuộc cậu lợi hại như thế nào mà có thể khiến cho băng nhóm Triệu Quân của tôi tốn công tốn sức như vậy…”
Sau khi Tô Mạnh cúp điện thoại, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt, sau đó lạnh nhạt nói.
Nếu như người này có thể khiến cho người này tận lực cho băng nhóm Triệu Quân, vậy thì chuyện này cũng bỏ qua.
Nhưng nếu như anh ta không chịu vậy thì lần này chắc chắn sẽ đánh cho tàn phế… lúc này trong ánh mắt của Tô Mạnh lộ ra tia hàn ý.
“Tô lão đại, chắc chắn là tên ngu ngốc họ Lộ kia, chút chuyện nhỏ như vậy cũng để anh phải đích thân ra mặt, quả thực không biết tên nhóc họ Lộ kia đang nghĩ gì nữa…”
Một đàn em đứng bên cạnh Tô lão đại, nhìn thấy Tô lão đại có chút cân nhắc, vội vàng vuốt lông ngựa nịnh nọt Tô Mạnh.
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chúng ta đi qua đó là biết được thôi, đừng có kết luận sớm như vậy…”
Tô lão đại đứng lên, đi đến trước mặt đàn em, lạnh nhạt nhìn tên đàn em đó, sau đó nhẹ nhàng vỗ bả vai của đàn em đó, đi ra khỏi cửa chính.
Người này chính là trụ cột đứng đều băng nhóm Triệu Quân, tên là Tô Mạnh một trong Tứ Đại Kim Cang.
Lúc này Tô Mạnh muốn đích thân đi nhìn xem, người có thể khiến cho anh em của mình bị thương thành dáng vẻ như vậy, rốt cuộc là người nào…
Nửa tiếng sau, Tô Mạnh dẫn theo một đám đàn em thân cận khoảng hai mươi người, trực tiếp dẫn theo hai xe thương vụ trực tiếp lái đến trước khu nhà Ổ chuột.
Đến cuối con đường, Tô Mạnh và hai mươi đàn em của mình cuối cùng cũng xuống xe, sau đó đi dọc theo đường ở khu nhà ổ chuột mà đi vào.
Lúc này, hơn hai mươi mấy đàn em của Tô Mạnh giống như hình quạt từ từ lấp kín toàn bộ đường ra của khu nhà ổ chuột.
Chỉ cần người bên trong dám chạy, vậy thì hai mươi đàn em của Tô Mạnh sẽ xông ra trước tiên…
Mặc dù, với vị trí hiện tại của Tô Mạnh trong băng nhóm Triệu Quân, có thể được nhiều người trong băng nhóm ủng hộ, có thế gọi nhiều anh em đến hơn…
Nhưng mà lúc này hai mươi người bên cạnh Tô Mạnh, người nào cũng đều là cao thủ cả, ở trong giang hồ đều là những người đánh nhau rất giỏi, lấy một địch trăm, quả thực là dùng tốt hơn những tên côn đồ khác.
Mà lúc hơn hai mươi đàn em của Tô Mạnh đến khu nhà ổ chuột, đàn em của Lộ Bá lập tức choáng váng.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng các anh em Lộ Bá phái đến là nhũng người chẳng ra sao cả.
Nhưng bây giờ bọn họ thực sự nhìn thấy thân vệ của Tô Mạnh vậy mà lại xuất hiện ở trong khu nhà Ổ chuột, tìm kiếm chỗ ở của ba thanh niên trẻ tuổi kia.
Trong nháy mắt, mọi người đoán được, Tô Mạnh chắc chắn đang ở gần đây.
Điều này khiến mọi người hoàn toàn há hốc mồm.