Quán gia A Phú đang tí mỉ báo cáo lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở trong từ đường.
“Cái gì, ông nói Tiêu Sách đánh bọn họ một trận, hơn nữa còn đánh cho sáu người họ hôn mê bất tỉnh, mà bọn họ cứ như vậy tấn thăng đến cảnh giới thứ hai của Tiên Thiên Công sao?”
Ồng cụ Lâm cũng có chút sững sờ, việc này quả thực là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.
Ban đầu có thể nâng cao thực lực đã là chuyện rất nghịch thiên rồi, điều này khiến ông cụ Lâm rất chấn động.
Nhưng lúc này nghe thấy quản gia A Phú nói, Tiêu Sách đánh sáu tiếu bối một trận, thực lực của sáu người này đã tăng lên, điều này khiến cho ông cụ Lâm sững sờ.
ông ta đã trải qua hon bảy mươi năm đời người, bất luận là sóng to gió lớn đến đâu cũng khó có thể lay động tâm can, nhưng mà đối với chuyện học võ thì ông ta vẫn chỉ là một người mới, không khỏi chấn động tâm can…
“Quả thực là như vậy đó ông chủ, hơn nữa các tiếu bối khác nghe nói bị Tiêu Sách đánh một trận thì có thể tăng lên đến cảnh giới thứ ba của Tiên Thiên Công, nên các tiếu bối khác vội vàng muốn Tiêu Sách đánh một trận, không, mấy tiểu bối đã chặn trước cửa chính của ngài, muốn ngài nói giúp bọn họ…”
Trong ánh mắt của A Phú mang theo ý cười khó hiếu nói.
Cả đời của ông ta đã thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ rồi nhưng chuyện tìm người đến đánh này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy…
“Như vậy đi, A Phú, ông đi giải tán bọn họ đi, chuyện này trước tiên không được công khai ra ngoài… Tiêu Sách đối với nhà họ Lâm chúng ta rất quan trọng, nếu khiến Tiêu Sách mất hứng, vậy thì sẽ là một tổn thất cực kỳ lớn của nhà họ Lâm chúng ta…”
Ông cụ Lâm lập tức nói với quản gia A Phú.
Nếu nói, ấn tượng trước kia của ông cụ Lâm với Tiêu Sách là một người có ý thuật cao siêu, võ công cao cường, có thế trở thành đối tượng nhà họ Lâm mượn sức.
Bây giờ ấn tượng của ông cụ Lâm đối với Tiêu Sách chính là chỉ cần có Tiêu Sách ở đây, nhà họ Lâm có thể nghênh đón thời cơ chấn hưng gia tộc, tái hiện lại thời đại nhà họ Lâm oai phong một cõi năm đó.
Chỉ cần là chuyện có thế khiến Tiêu Sách mất hứng, ông cụ Lâm chắc chắn sẽ không làm.
Chưa kế, việc nâng cao thực lực của mười người đã ước hẹn trước với Tiêu Sách rồi, cho nên chuyện này không thể thay đối được.
Muốn trách thì trách những đệ tử nhà họ Lâm ngoài cửa kia không đủ ưu tú thôi…
Ông cụ Lâm nhìn về phía khu nhà ổ chuột ở phía xa kia, khẽ thở dài một hơi.
Mặc dù cả đời ông ta gặp được vô số người, nhưng thanh niên trẻ tuổi như Tiêu Sách lại cảm nhận được anh có rất nhiều bí mật, càng muốn tìm hiếu thì càng cảm thấy bí mật trên người thanh niên trẻ tuổi này càng nhiều, càng khiến người ta hãm sâu vào thế bí…
Lúc ông cụ Lâm đang nghĩ về Tiêu Sách, Tiêu Sách đã rời khỏi nhà họ Lâm, được Long Ngũ lái xe tiễn về khu nhà ố chuột.
Lần này, ngoài Long Ngũ còn có Lâm Bán Thanh và Long Thất nữa.
Ba người đều khăng khăng muốn tiễn Tiêu Sách trở về.
Lần này, Tiêu Sách đã tăng thực lực của ba người lên đến cảnh giới thứ ba của Tiên Thiên Công rồi, khiến cho ba người họ vô cùng cảm kích anh.
Mặc dù ngoài miệng ba người không nói gì nhưng vẫn luôn giữ trong lòng, lúc này ánh mắt ba người nhìn Tiêu Sách cũng trỏ nên khác biệt hơn, Tiêu Sách đương nhiên cũng cảm nhận được.
“Quay về đi, chỉ cần ba người chăm chỉ luyện tập, kết hợp thực lực với cảnh giới thứ ba của Tiên Thiên Công của mình, vượt qua cao thủ hạng nhất Hàn Tô của nhà họ Lâm chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi…
Lúc xe ô tô đến khu nhà ố chuột, lúc Tiêu Sách bước xuống xe nói với ba người Lâm Bán Thanh
Ba người nhìn Tiêu Sách khẽ gật gật đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Nhất là, trong ánh mắt của Lâm Bán Thanh, dường như còn có điều gì khác pha lẫn.
Dường như bởi vì có Long Ngũ và Long Thất ở đây nữa nên Lâm Bán Thanh chỉ giật giật khóe môi, cuối cùng cũng không nói gì, Long Thất lái xe rời đi.
Nhưng mà, Tiêu Sách ngược lại cũng không để ý.
Sau khi bước xuống xa, Tiêu Sách đi trên con đường chật hẹp, đi đến phòng làm việc ở khu nhà ổ chuột.
Ngược lại anh muốn xem xem, những người này rốt cuộc có âm mưu gì…
Lúc này anh vẫn chưa xác nhận được những người này rốt cuộc là thế lực phương nào, dù sao người Tiêu Sách đắc tội cũng quá nhiều, nhưng mà anh cũng không thèm quan tâm, chỉ cầm dám đến tìm cái chết thì Tiêu Sách cũng tuyệt đối không đế cho những người này còn sống sót mà rời đi.
Mà mấy người đi theo sau Tiêu Sách, rõ ràng cũng không phát hiện ra, Tiêu Sách đã biết được bọn họ đang theo dõi anh.
“Nhanh lên, báo cho đại ca nói là Tiêu Sách trở về rồi, chuyện lần này dễ xử lý rồi, ba người họ đều tụ tập ô đây, chỉ cần lão đại dẫn một nhóm người đến đây, đảm bảo sẽ bắt được ba người này.
Lúc này một tên côn đồ vừa đi theo Tiêu Sách, vừa sai khiến hai tên côn đồ khác.
Trên thực tế, lúc mấy tên côn đồ bắt đầu nói chuyện, Tiêu Sách đã dựa vào thính lực nhạy bén của mình nghe thấy rồi.
Mấy người này, đến vì chuyện của Lộ Bá, cũng có thế nói mấy người này là người của băng nhóm Triệu Quân.
Nghe đến đây, khuôn mặt Tiêu Sách nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nếu là người của Lộ Bá đến đây vậy thì anh không cần phải ra tay.
Bây giờ hai người Phương Bác và Cố Minh đã có thể đối phó được rồi.