Sẽ ủng hộ tên nhóc này? Ngộ nhỡ tên nhóc này có suy nghĩ khác, sau khi nghe ngóng tình hình của nhà họ Lâm chúng ta, bất lợi với nhà họ Lâm chúng ta, vậy thì chúng ta không thể làm gì cả…” Trong ánh mắt Lâm Vân lộ ra sự thận trọng nói.
Tuy rằng ông ta rất trọng dụng Tiêu Sách, nhưng mà ông vẫn không ngờ rằng, ông cụ Lâm vậy mà lại ký kết thỏa thuận miệng với Tiêu Sách, nhà họ Lâm phải hổ trợ Tiêu Sách hết mức có thể, hợp tác lâu dài với Tiêu Sạc, thậm chí còn đưa một nửa tài sản của nhà họ Lâm cho Tiêu Sách,
Mà Tiêu Sách, đương nhiên phải bảo vệ nhà họ Lâm, giúp nhà họ Lâm đối đầu với Lâm Kiệt, hơn nữa giúp nhà họ Lâm vượt ra khỏi thành phố Giang Lăng, chân chính bước chân vào Thương Minh Hoa Quốc, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất…
Tuy rằng ông cụ Lâm và Tiêu Sách đã ước định kéo dài hai năm, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Tài sản mà nhà họ Lâm đã khổ cực tích lũy mấy đời, chẳng lẽ thật sự để cho tên nhóc Tiêu Sách kia có thể chiếm được béo bở hay sao? Phải biết rằng nhà họ Lâm được xưng là phú khả địch quốc, một nửa tài sản, cũng là một con số vô cùng lớn,
“Con đó, khả năng quan sát vẫn còn quá ngắn, quá nông cạn…”
Trong ánh mặt ông cụ Lâm lóe lên một ánh sáng, hoàn toàn không giống với vẻ già nua thường ngày.
Giờ phút này cả người ông ta phát ra một cỗ uy phong, nói với Lâm Vân: “Trước tiên không nói đến việc các gia tộc đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Lâm chúng ta như hố đói, chỉ riêng nhà họ Vưu kết hợp với Lâm Kiệt, còn có thế lực ngầm trong thành phố Giang Lăng của Đàm Triết, thế lực của nhà họ Lâm so với những người này, có thể chống đỡ được sao?”
“Một khi nhà họ Lâm chúng ta thất bại, người ở trong nhà họ Lâm chúng ta, sẽ hoàn toàn nghèo túng, thậm chí còn có thể bị những người này xử lý… Lúc đó, tài sản của chúng ta, đừng nói là một nửa, ngay cả một phần nhỏ cũng không chiếm được…”
“Mà trước mắt, có Tiêu Sách này hỗ trợ chúng ta, chỉ cần là chúng ta vượt qua giai đoạn này, về sau đúng như lời Tiêu Sách nói, nhà họ Lâm chúng ta sẽ gia nhập vào Thương Minh Hoa Quốc, vượt ra khỏi thành phố Giang Lăng, như vậy thì một nửa tài sản cho Tiêu Sách, có gì phải tiếc chứ?”
“Dựa vào việc kinh doanh của nhà họ Lâm chúng ta, chẳng lẽ chút tự tin đó cũng không có sao? Đến lúc đó tài sản hiện tại của nhà họ Lâm làm sao sánh được với khối tài sản mà chúng ta kiếm được…”
Ông cụ Lâm nói một cách sâu sắc và đơn giản, khiến cho Lâm Vân nghe thì đều có thể hiếu rõ, sau khi bái ông cụ hết lần này đến lần khác, mới rời khỏi phòng khách.
Mà ông cụ Lâm nhìn bóng dáng Lâm Vân vừa rời khỏi, khẽ thở dài một tiếng.
Trong số các người con của ông ta, Lâm Vân cũng được xem như là một người tương đối có tiền đồ, nhưng ở trong mắt ông cụ Lâm, Lâm Vân cũng chỉ có thể bảo vệ cho cơ nghiệp của nhà họ Lâm, nhưng nếu để nói về phát triển, Lâm Vân lại không được.
Nếu như cả gia tộc muốn phát triển, cuối cùng có lẽ vẫn phải đế cho Lâm Bán Thanh đảm nhận.
Đối với bản lĩnh của Lâm Bán Thanh, hiện tại ông cụ Lâm cũng có thể thấy rõ ràng, cho nên hiện tại trong nhiều cuộc làm ăn của nhà họ Lâm, ông cụ Lâm đều giao cho Lâm Bán Thanh làm.
Sau này nếu như đế cho Lâm Bán Thanh tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lâm, có lẽ có thế sẽ tiến thêm một bước nữa.
Chỉ có điều, tất cả những thứ này đều phải có sự giúp đỡ từ tên nhóc có tên là Tiêu Sách kia,
Có lẽ, trước đây ông cụ Lâm lo lắng nếu đế cho cơ nghiệp của nhà họ Lâm nằm trên tay Lâm Bán Thanh, sẽ có người coi thường Lâm Bán Thanh là một cô gái nhu nhược, nhưng mà sau khi nhìn thấy mối quan hệ ngay hôm nay của Bán Thanh và Tiêu Sách, trong lòng ông cụ Lâm, dường như đã có chút suy tính…
Chẳng qua là, việc này, ông ta cũng không có nói với Lâm Vân…
Hơn nữa, còn đợi để quan sát tình hình thực tế như thê’ nào.
Lâm Vân đi rồi, ông cụ Lâm vẫn như cũ không hề nghỉ ngơi, mà gọi người thân cận của mình tới.
Tuy rằng giao công việc kinh doanh của nhà họ Lâm cho Lâm Vân, nhưng ông cụ Lâm vẫn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, dù là trong tối hay ngoài sáng.
Những quyền lực này, có lẽ lợi hại không thua kém gì so với đám người Lâm Kiệt, nhưng mà thằng ở lòng trung thành, cho nên ông cụ vô cùng an tâm khi sử dụng.
Lúc này, đứng bên cạnh ông cụ Lâm, là một người quản lý hơn năm mươi tuổi, đang cung kính đứng ở trước mặt ông cụ Lâm.
“A Phú, đêm nay, cậu hãy báo cho tôi biết mười người đệ tử đầu tiên của gia tộc Lâm Thị,
báo tin để họ đến sảnh lớn, trước bảy giờ sáng ngày mai, phải tập hợp hết ở sảnh lớn, nếu có người dám đến trễ, ngay lập tức trục xuất khỏi gia tộc Lâm Thị.”
“Nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng mà dùng lý do gì đế gọi bọn họ tới?” Trong lòng cái người quản lý tên A Phú này chấn động, biết rằng lần này có thế đã xảy ra chuyện lớn, cẩn thận hỏi ông cụ Lâm.
“Lý do à, cứ nói là tôi tìm cho bọn họ một người SƯ phụ, yêu cầu bọn họ trước bảy giờ phải có mặt…” Sau khi ông cụ Lâm nói xong, thì vung tay ra hiệu cho quản lý A Phú đi xuống.
Lần này, là thời điếm quan trọng nhất đối với sự phát triển của nhà họ Lâm, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, mổi khi nghĩ đến việc trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Sách lại có thể nâng sức mạnh của người khác đến cảnh giới đáng sợ như vậy, thì trong lòng ông cụ Lâm lại cảm thấy chấn động.
Cũng may là Tiêu Sách ở cùng phe, nếu như ở phía kẻ thù có được Tiêu Sách, chỉ sợ bọn họ sẽ phải sống cuộc sống ăn không ngon ngủ không yên.
Không nói tới rốt cuộc sức mạnh của Tiêu Sách cao đến mức nào, chỉ riêng cái năng lực kinh khủng này của Tiêu Sách, cũng đã có thể liên tục tạo ra các cao thủ, điều này khiến cho ông ta cảm thấy sợ hãi.
Không tồi, là đồng minh, hơn nữa, có vẻ như quan hệ giữa cháu gái ông ta với Tiêu Sách cũng không tồi… Lúc này trong lòng ông cụ Lâm vui mừng không thôi…
Thực ra, ông cụ Lâm vẫn nghĩ Tiêu Sách quá kinh khủng.
Tiêu Sách nâng cao sức mạnh, không có cách nào ngủ được.