Nhà họ Lâm đến đón Tiêu Sách không hề quá phô trương.
Khi Tiêu Sách xuống xe, chỉ có bố con Lâm Vân và Lâm An đứng ở đại viện của Lâm An gần nhà thờ họ đón tiếp Tiêu Sách.
Nhưng mà, Lâm Bán Thanh biết, e là hiện tại, người có khả năng được bố và ông nội cô ấy cùng nhau ra tiếp đón, có vẻ như cũng chỉ có Tiêu Sách thôi.
Nhà họ Lâm, với tư cách là gia tộc đứng đầu cả thành phố Giang Lăng, độ giàu có đã đạt đến một mức độ kinh khủng.
Mà địa vị của nhà họ Lâm càng cao quý đến trình độ cực hạn. Tại thành phố Giang Lăng, cũng chỉ có một vài gia tộc như nhà họ Vưu, nhà họ Hàn có thể so sánh được.
Có thể nói, ở Giang Lăng này, không có bất kỳ người nào có thể có thân phận khiến cho Lâm An đích thân đi đón tiếp. Đương nhiên, không bao gồm Tiêu Sách.
“Bạn trẻ Tiêu Sách, lần trước nếu như không có cậu đóng vai Long Đại cứu ông cụ, nhà họ Lâm chúng tôi sẽ vô cùng nguy hiểm…”
Sau khi nhìn thấy Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh bước xuống xe, Lâm Vân không hề kiêng dè thân phận chủ nhân nhà họ Lâm của mình, bước tới trước một bước, nắm lấy hai tay của Tiêu Sách, thân thiết nói.
“Đây… đều là việc nhỏ thôi, huống chi cô Bán Thanh cũng đã đồng ý một số điều kiện của tôi, cho nên anh không cần phải quá để ý…” Trong ánh mắt của Tiêu Sách mang theo một chút thản nhiên.
Anh là một người phân chia ân oán rõ ràng. Mà lần trước giúp nhà họ Lâm cứu ông cụ Lâm An từ trong tay Lâm Kiệt, quả thật là vì đã làm giao dịch với Lâm Bán Thanh, vì vậy không tính là gì.
“Bất kể nói thế nào, nhà họ Lâm chúng tôi cũng phải cảm ơn cậu. Theo như cậu nói đó chỉ là việc nhỏ, nhưng cũng đã giải quyết nguy cơ của nhà họ Lâm chúng tôi… Huống chi, so sánh với việc cậu đã làm, những thứ mà nhà họ Lâm chúng tôi bỏ ra, quả thật là quá nhỏ bé không đáng nói…”
Lâm Vân cười ha hả nhìn Tiêu Sách, vẫn nói một cách khách sáo.
“Bạn trẻ Tiêu Sách, từ sau khi ông già này được cậu chữa khỏi, vẫn chưa từng thấy diện mạo thật của cậu, hôm nay được thấy, quả nhiên xuất sắc. Chúng ta vào nhà rồi từ từ nói chuyện…”
Lúc Lâm Vân và Tiêu Sách nói chuyện, Lâm An đã cẩn thận quan sát Tiêu Sách một lượt, ồng ấy vô cùng hài lòng với cách ăn nói và cử chỉ của Tiêu Sách. Ông ung dung thản nhiên gật đầu, tựa như là đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng mà, chỗ này cũng không phải là nơi nói chuyện. Lâm An được Lâm Vân dìu đỡ, rất nhanh đã mời Tiêu Sách đến phòng khách.
Mắt Lâm An chợt lóe sáng lên, sau đó bắt đầu nói chuyện với Tiêu Sách: “Bạn trẻ Tiêu Sách, cậu chính là ân nhân cứu mạng của ông già này, nếu như không có cậu nhiều lần cứu giúp, mạng sống của ông già này, có khả năng đã kết thúc từ sớm rồi.”
“Cậu hoàn toàn xứng đáng là ân nhân của nhà họ Lâm. Cậu nói đi, cậu muốn thứ gì, chỉ cần là việc nhà họ Lâm có thể làm được, nhà họ Lâm đều sẽ cố gắng hết sức làm…”
“Muốn thứ gì?” Tiêu Sách sửng sốt.
Anh không ngờ ông cụ Lâm An này lại thẳng thắn dứt khoát như vậy.
Chẳng qua, anh vốn chưa từng nghĩ sẽ nhận được thứ gì từ nhà họ Lâm. Lần thứ nhất chữa trị cho ông cụ Lâm, là bởi vì trùng hợp.
Mà lần thứ hai cứu ông cụ Lâm, là bởi vì anh và Lâm Bán Thanh đã làm giao dịch, cho nên nói một cách nghiêm túc, nhà họ Lâm không hề nợ anh cái gì cả, không cần phải đền bù thứ gì.
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách khẽ lắc đầu.
Hai bố con Lâm An và Lâm Vân thấy Tiêu Sách thật sự không có suy nghĩ gì, lập tức nhìn nhau một cái, dường như có chút suy tư.
Trong lúc nói chuyện, bữa tiệc tối mà ông cụ đã sắp xếp, lần lượt được dọn lên.
Mặc dù bữa tiệc tối chỉ có bốn người, nhưng bữa tiệc lại vô cùng thịnh soạn.
Thậm chí, có rất nhiều món ăn mà ngay cả Tiêu Sách cũng không biết tên. Màu sắc rực rỡ, chỉ nhìn thấy thôi, đã có thế tưởng tượng ra vị ngon của những món ăn đó.
Hơn nữa, lúc này còn có Lâm Bán Thanh ngồi bên cạnh Tiêu Sách, một đôi mắt xinh đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía anh, khiến cho Tiêu Sách cảm thấy lần này đến nhà họ Lâm, thật là hưởng thụ.
Đương nhiên, tất cả mọi thứ đều lọt vào mắt Lâm Vân và Lâm An, khiến cho ánh mắt của hai người này, hơi lộ ra vẻ suy tư.
Trong bữa tiệc, ông cụ Lâm thán nhiên thăm dò Tiêu Sách. Ồng ấy hỏi tuổi, hoàn cảnh gia đình của Tiêu Sách, và vì sao lại có kỹ thuật chữa bệnh cao siêu như vậy.
Chẳng qua, những phần nên nói, đương nhiên Tiêu Sách sẽ nói cho ông cụ Lâm biết, nhưng những phần Tiêu Sách không muốn nói, thì sẽ tùy tiện bịa một lý do, nói qua loa cho qua.
Uống rượu tới nửa chừng, ông cụ Lâm bèn kéo Tiêu Sách đến bên cạnh mình ngồi, khiến cho Tiêu Sách có chút không quen.
Tuy rằng ông cụ Lâm là do anh cứu, nhưng ông cụ Lâm làm ra cử chỉ thân thiết như vậy, hình như có hơi quá mức…
Chẳng qua, ông cụ Lâm không hề cảm thấy mình đường đột, ngược lại còn vô cùng nhiệt tình, liên tục thêm đồ ăn vào chén Tiêu Sách.
Rất hiến nhiên, dáng vẻ của ông cụ Lâm quả thật là đã xem Tiêu Sách như con cháu của mình rồi.
“Bạn trẻ Tiêu Sách, tuổi tác cậu không lớn, chỉ lớn hơn Bán Thanh nhà chúng tôi mấy tuổi, tôi gọi bạn trẻ Tiêu Sách thì có hơi xa lạ, không biết có thể trực tiếp gọi cậu là Tiêu Sách không…”
Ông cụ Lâm hỏi dò Tiêu Sách.
“Đương nhiên là được ạ. ông là người lớn, gọi cháu là gì cũng được…” Tiêu Sách không hề để ý, mà còn kính cấn nói với ông cụ Lâm.
‘Tiêu Sách à, cậu thấy Bán Thanh nhà chúng tôi thế nào?”
Ông cụ Lâm đột nhiên chuyển chủ đề qua Lâm Bán Thanh.
“Bán Thanh? Rất tốt ạ…’
Tiêu Sách cảm thấy có chút quái lạ, thật sự không hiểu ra sao, không biết là ông cụ Lâm này đang nghĩcái gì.
“Chỗ nào tốt?”
Ông cụ Lâm bám riết không tha, có hơi ngà ngà say, có nửa phần nói giỡn.
“Cái này… Bán Thanh thông minh, nhạy bén, xinh đẹp tuyệt vời. Tuổi còn nhỏ mà đã có thể giúp nhà họ Lâm quản lý việc làm ăn. Còn là người đẹp có tiếng ở thành phố Giang Lăng…”
Tiêu Sách suy nghĩ một lát, sau đó nói với ông cụ Lâm.