Nếu Tống Chỉ Vân đã căm thù anh như vậy, vậy thì cứ căm thù đi, cùng lắm sau này anh tránh xa Tống Chỉ Vân một chút là được…
Mười phút sau, cảnh sát vừa nhào đến giật lây súng của Tống Chỉ Vân đưa Tiêu Sách đến sảnh cuc cảnh sát.
Tiêu Sách nhìn bảng tên của cảnh sát này, lại còn là một sĩ quan, họ Lục.
Anh có thể cảm nhận được, sĩ quan Lục trước mặt này đang nhìn anh bằng ánh mắt giống như nhìn người xấu, thật muốn tống cổ Tiêu Sách đi ngay lập tức.
Tiêu Sách có thế hiếu được, nếu ngộ nhỡ anh bị Tống Chỉ Vân bắn chết ở cục cảnh sát, sợ rằng cả cục cánh sát này đều bị liên lụy, sĩ quan Lục này đương nhiên là sợ rồi, cậu ta còn mong anh mau chóng đi khỏi cục cảnh sát càng nhanh càng tốt.
Dù sao thì Tiêu Sách cũng không phạm tội gì, hơn nữa anh còn là con tin, Tống Chỉ Vân xử án như vậy hoàn toàn là do sở thích cá nhân.
Tiêu Sách vừa bước vào sảnh lớn, anh đã nhìn thấy Lâm Bán Thanh và một người phụ nữ trung niên mặc áo len, còn có Thủy Oa, Phương Bác và Cố Minh đều đến cục cảnh sát.
Bồng chốc, Tiêu Sách cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Anh Tiêu, anh đã được bảo lãnh, nhưng trước khi vụ án được phơi bày ra ánh sáng, mong anh đừng rời khỏi thành phố Giang Lăng…”
Còn chưa đợi Tiêu Sách mở lời, sỹ quan Lục đã nói với Tiêu Sách trước.
“Sĩ quan Lục, tôi sẽ kiện các anh ra tòa, lần này đương sự của chúng tôi là người bị hại, vậy mà các anh lại lấy lý do điều tra đế bắt giữ mười hai tiếng, cách làm này của các anh đã vi phạm pháp luật…”
Người phụ nữ mặc áo len vàng đứng dậy khỏi sô phô, lúc này đang nhìn xuống sỹ quan Lục, vô cùng khí thế nói.
Sau đó mọi người rời khỏi cục cảnh sát.
“Chuyện hôm nay cảm ơn mọi người nhé, nếu không có mọi người, chắc hai mươi bốn tiếng sau tôi mới được thả ra ngoài thật…”
Tiêu Sách nghẹn ngào nói.
Thậm chí, còn có thể bị thương, dù sao vừa rồi cũng quá nguy hiếm.
Nhưng lúc nào cũng bị Tống chỉ Vân nhằm vào như vậy, Tiêu Sách không thấy buồn bực mới lạ. Lúc này trong lòng Tiêu Sách bỗng nảy ra một suy nghĩ, đó chính là thuần phục Tống Chỉ Vân.
Ngoài cục cảnh sát, Lâm Bán Thanh lúc này hơi tức giận.
“Tiêu Sách, tôi đã nghe Phương Bác nói hết mọi chuyện rồi, anh đừng lo lắng, bọn họ không có chứng cứ buộc tội anh, còn Tống Chỉ Vân làm những chuyện đó với anh, đã đủ khiến cô ta bị xử phạt nghiêm trọng rồi…”
“Nhà họ Lâm chúng tôi không thiếu người làm trong Bộ Tư pháp, dù Tống Chỉ Vân có thân thê’ gì đi nữa, lần này chúng ta cũng có thế dạy cho Tống Chỉ Vân đó một bài học, nếu không thì cô ta còn tưởng chúng ta dễ ức hiếp…”
Giọng điệu Lâm Bán Thanh đầy hung ác, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ.
Tiêu Sách là người có ơn cứu mạng của nhà họ Lâm, nếu không có Tiêu Sách, nhà họ Lâm đã bị Lâm Nhạc chiếm đoạt từ lâu, vì vậy lúc cô vô tình nghe Phương Bác nói Tiêu Sách bị bắt vào cục cảnh sát, Lâm Bán Thanh đã lập tức đưa theo công chức Bộ Tư pháp của nhà họ Lâm đến đây, đế tránh cho Tiêu Sách chịu thiệt thòi.
“Bỏ đi, chuyện này kết thúc ở đây đi, đừng truy cứu nữa…”
Tiêu Sách suy nghĩ một chút lại thở dài nói.
Anh không muốn người khác nhúng tay vào chuyện giữa anh và Tống Chỉ Vân, dù sao thì chuyện này anh cũng phải tự mình giải quyết.
Cũng chỉ có mình Tiêu Sách biết rõ, vì sao Tống Chỉ Vân lại hay gây phiền phức cho anh như vậy…
Còn Lâm Bán Thanh nghe xong bèn nghi ngờ.
Nhưng cô không muốn làm ảnh hưởng đến quyết định của anh, tuy bây giờ trong lòng cô rất khó hiếu, nhưng nếu Tiêu Sách đã quyết định không truy cứu nữa, cô cũng chỉ đành gật đầu nghe theo.
“Đúng rồi, anh Sách, ông cụ nhà chúng tôi vẫn luôn muốn mòi anh ăn một bữa com gia đình, không biết khi nào anh rảnh?” Lâm Bán Thanh mong chờ nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách rất quan trọng đối vói nhà họ Lâm.
Còn người nắm quyền thật sự của nhà họ Lâm, ông cụ Lâm rất coi trọng Tiêu Sách, hết lần này đến lần khác bảo Lâm Bán Thanh mòi anh đến nhà choi, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất.
“Ông cụ? Nếu đã nói vậy, vậy thì hai tiếng sau các người đến đón tôi đi…”
Tiêu Sách khẽ suy nghĩ một lát, sau đó nói với Lâm Bán Thanh.
Ông cụ Lâm là chủ nhân thật sự của nhà họ Lâm, Tiêu Sách rất để ý đến việc qua lại với ông cụ Lâm.
Hơn nữa, Tiêu Sách cũng có một số chuyện muốn xin ông cụ Lâm chỉ bảo trực tiếp.
Chỉ là bây giờ anh còn có chút chuyện muốn dặn dò với mấy người Thủy Oa, Phương Bác và Cố Minh, đành phải bảo Lâm Bán Thanh đến đón anh muộn một chút.
Đương nhiên Lâm Bán Thanh không có ý kiến gì, sau khi có được câu trả lời chắc chắn của Tiêu Sách, gương mặt cô lộ vẻ vui mừng, sau đó ngồi xe đi về.
Còn Tiêu Sách cũng về khu ổ chuột với đám người Thủy Oa.
“Anh Sách, bọn em không tìm được anh Pháo Hỏa, bọn em lại không tìm được người thật sự đứng sau âm mưu này, quả thật cũng thấy hơi mất hứng…”
Phương Bác đầy tiếc nuối nói.
“Có lẽ, anh Pháo Hỏa này vẫn còn ra tay nữa, nhưng mục đích của anh Pháo Hỏa rốt cuộc là gì? Tôi vẫn không nghĩ ra…”
Cô’ Minh thấy hơi khó hiểu, bình thường, Cô’ Minh và bọn họ cũng không có qua lại, sao anh Pháo Hỏa này khi không lại ra tay với bọn họ?
“Như thê’ này, anh Pháo Hỏa đã từng bắt cóc một em gái tên là ồn Liễu, mà em gái tên ồn Liễu đó chính là bạn của anh Sách, anh Pháo Hỏa đương nhiên là đã bị anh Sách dạy cho một bài học…”
Phương Bác kể lại chuyện cũ cho Cô’ Minh nghe.
“Nếu tôi đoán không nhầm, lần này có lẽ là anh Pháo Hỏa muốn trả thù anh Sách, chỉ là thực lực anh Sách quá cao, anh ta phải ra tay với hai người chúng ta…”
Cố Minh nghe xong, lập tức hiếu ra gật đầu.