Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - tác giả Vòi Rồng (bản mới)

Một người trong đó vẻ mặt vô cùng tức giận nhấc chân đá về phía Tiêu Sách.
Nhưng hai người ngay lập tức đã bị Tống Chỉ Vân ngăn lại.
“Hai người các cậu, ra ngoài trước…”
Giọng nói không hề có chút tình cảm nào văng vẳng bên ta hai người.
“Đội trưởng?”
Hai cấp dưới hơi nghi ngờ nhìn Tống Chỉ Vân nói. “Ra ngoài…”
Tống Chỉ Vân quát to, toàn thân toát ra khí thế đáng sợ, khiến hai cấp dưới lập tức cảm thấy rùng mình, vội vàng ra khỏi phòng thấm vấn.
Sau khi hai cấp dưới vào phòng thấm vấn lại bị Tống Chỉ Vân đuối ra ngoài, lúc này Tống Chỉ Vân mới từ từ quay người lại, ánh mắt điên cuồng nhìn Tiêu Sách chằm chằm.
Cô chưa từng bị mất mặt trước cấp dưới như thế bao giờ, bây giờ bị như đều do Tiêu Sách gây ra.
Phút chốc, Tống Chỉ Vân cuối cùng cũng không kiềm chế được sự điên cuồng từ sâu trong tận đáy lòng.
“Không phải anh ghê gớm lắm sao, không biết anh và cây súng, ai ghê gớm hơn ai…”
Tống Chỉ Vân nhìn Tiêu Sách, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên rút cây súng ra khỏi thắt lưng, sau đó chĩa thẳng vào đầu Tiêu Sách.
“Mẹ kiếp!”
“Bình tĩnh, đừng manh động…”
Tiêu Sách bị hành động này của Tống Chỉ Vân dọa sợ ngây người, sau đó vội vàng khuyên nhủ Tống Chỉ Vân.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này lại móc súng ra, như thế cũng dũng mãnh quá, ngộ nhỡ nổ một phát, người bị thương chắc chắn là anh rồi.
Hơn nữa, theo như Tiêu Sách thấy, chắc chắn Tống Chỉ Vân không hù dọa anh, rất có thế cô sẽ nổ súng thật.
Tuy bây giờ súng đạn đối với anh mà nói hoàn toàn không có tính uy hiếp gì.
Nhưng hiện tại Tiêu Sách đang bị trói trên ghế, dù anh có thế tránh được chỗ hiếm, nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương.
Đây chắc chắn không phải là kết quả Tiêu Sách muốn.
“Tôi biết anh không nhanh bằng khấu súng trong tay tôi. Mau thành thật khai báo, có phải anh cố ý để Lộ Bá bắt mình làm con tin không, nếu không thì với thực lực của anh, sao có thể bị Lộ Bá bắt làm con tin được?”
Những lời này đã dồn nén trong lòng cô quá lâu, cô biết rõ Tiêu Sách đang chơi đùa cô, nhưng cô vẫn không có bằng chứng chứng minh những chuyện này, bây giờ cuối cùng Tống Chỉ Vân cung có được cơ hội này, cô lập tức chất vấn Tiêu Sách.
Lúc Tiêu Sách thấy Tống Chỉ Vân điên cuồng như vậy, Tiêu Sách chợt im lặng.
Rất rõ ràng, Tống Chỉ Vân đã mất hết lý trí.
Kế từ lần anh làm chuyện đó với Tống Chỉ Vân, trong lòng Tống Chỉ Vân đã mang theo nỗi ám ảnh cực kỳ lớn.
Tống Chỉ Vân điên cuồng muốn tống cổ anh vào tù, để trả thù những tổn thương anh gây ra cho cô, nhưng đáng tiếc, Tiêu Sách vẫn không đế Tống Chỉ Vân nắm được điểm yếu của anh, điều này đã làm Tống Chỉ Vân gần như nổi điên.
Nhưng bây giờ, sự căm thù trong lòng Tống Chỉ Vân, cuối cùng cũng không kìm nén được mà bùng nổ.
Chớp mắt, Tiêu Sách lại thấy đồng cảm với cô.
Nhưng Tiêu Sách đương nhiên sẽ không để Tống Chỉ Vân cầm súng bắn vào đầu mình, anh chỉ dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó chuẩn bị cướp lấy khẩu súng trong tay Tống Chỉ Vân.
Sau đó, vào lúc Tiêu Sách chuấn bị ra tay, cửa phòng thẩm vấn chợt mở ra.
Một cảnh sát bỗng nhiên chạy từ bên ngoài vào nói với Tống Chỉ Vân: “Đội trưởng, có người muốn bảo lãnh Tiêu Sách, chị…”
Cảnh sát còn chưa nói xong, cậu ta đã thấy Tống Chỉ Vân cầm súng chĩa vào Tiêu Sách.
cảnh sát này sợ đến mức suýt tè ra quần, nhân lúc Tống Chỉ Vân vẫn còn tập trung chú ý vào Tiêu Sách, cậu ta nhanh chóng nhào tới, giật lấy khẩu súng trong tay Tống Chỉ Vân.
Lúc này, cảnh sát nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, cậu ta chợt rùng mình.
vẫn may, chưa xảy ra chuyện gì.
Nếu Tống Chỉ Vân nổ súng vào Tiêu Sách thật, để Tiêu Sách chết trong cục cảnh sát này, sợ là tất cả mọi người trong cục cảnh sát đề khó tránh khỏi liên can, sự nghiệp của bọn họ cũng coi như chấm dứt.
Mà cậu ta chỉ là một sĩ quan mới nhận chức, nếu như tiêu tan thật rồi, vậy nửa đời sau của cậu ta không chừng cũng phải sống trong ngục tù.
Thật ra vào lúc cảnh sát xông vào trong phòng thấm vấn, hai cảnh sát vừa bị Tống Chỉ Vân đuổi đi cũnq đã đến phòng thấm vấn.
Hai người họ cũng tận mắt nhìn thấy mọi chuyện.
Lúc này hai người cũng đang run rẩy trong lòng.
May mà mọi thứ đều chưa xảy ra, như thế khiến hai người cảm thấy may mắn không thôi.
Nếu Tống Chỉ Vân phạm tội, hai người họ cũng không có kết cục tốt đẹp gì, chuyện này có liên quan đến trách nhiệm.
Phút chốc, ba cảnh sát giằng co lôi kéo, kéo Tống Chỉ Vân ra khỏi phòng thẩm vấn.
Sau khi Tống Chỉ Vân bị ba cảnh sát kéo đi, Tiêu Sách khẽ thớ dài một hơi.
Xem ra, trong lòng Tống Chỉ Vân đã vô cùng căm hận anh, nếu không thì sẽ không làm ra những chuyện manh động như vậy.
Nhưng chuyện giữa anh và Tống Chỉ Vân, quả thật vẫn rất mơ hồ, ngay cả Tiêu Sách cũng không thể nói ai đúng ai sai.
Đương nhiên, anh đã lên giường với Tống Chỉ Vân, nhưng chuyện đó cũng xảy ra trong lúc đầu óc không tỉnh táo, hơn nữa mọi chuyện đều do Tống Chỉ Vân bày ra…
Tuy Tiêu Sách không ngang ngược đến mức bắt Tống Chỉ Vân phải chịu trách nhiệm, nhưng quả thật chuyện này không phải lỗi của anh…
Nghĩ đến đây, Tiêu Sách lại thấy buồn bực.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!