Đó chính là, Tiêu Sách từng tham gia nghĩa vụ quân sự trong bộ đội đặc chủng bí ẩn nhất quân đội, còn về đơn vị nào thì trong tư liệu không nhắc đến.
Tuy chỉ là chút tư liệu ít ỏi, nhưng đó cũng đủ để Tống Chỉ Vân suy đoán ra nhiều thứ.
Đừng nói là Lộ Bá, dù là lính đánh thuê giỏi nhất thành phô’ Giang Lăng, sợ là cũng khó làm lay động Tiêu Sách, bộ đội bí ẩn nhất nước Hoa không đùa được đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Chỉ Vân cũng dần hiểu ra, chắc chắn Tiêu Sách đang giả vờ…
Dù sao thì với bản lĩnh của Tiêu Sách, Lộ Bá này hoàn toàn không thế động vào một sợi tóc của anh, sao lại có thể bắt cóc anh chứ?
Nghĩ đến đây, Tống Chỉ Vân nhìn Tiêu Sách, thản nhiên nói: “Đừng tưởng tôi không biết, anh cố ý để Lộ Bá khống chế, biết điều thì mau nói thật đi…”
Tiêu Sách giật mình, anh biết Tống Chỉ Vân sẽ nghĩ ra, nhưng không ngờ IQ của Tống Chỉ Vân lại cao như vậy, trong thời gian ngắn đã có thể hiểu hết mọi chuyện.
Nhưng, như thế thì sao…
Tiêu Sách thản nhiên nhìn Tống Chỉ Vân, sau đó chìa tay ra nói: “Bằng chứng đâu?”
Bất cứ chuyện gì cũng cần phải có bằng chứng, sao có thể buộc tội dựa vào lời nói từ một phía của Tống Chỉ Vân chứ?
Lúc Tiêu Sách nhắc đến chứng cứ, vẻ mặt Tống Chỉ Vân lập tức u ám.
Nếu có chứng cứ, cô cũng không ở đây lãng phí thời gian với Tiêu Sách, cô đã dùng mánh khóe với Tiêu Sách từ lâu.
Nhưng theo kinh nghiệm xử án nhiều lần, cô đoán rất có khả năng là thật, chỉ là không có bằng chứng mà thôi.
“Tiêu Sách, anh đừng có ngang ngược, tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng, anh cứ chờ ngày vào tù đi…”
Lúc này vẻ mặt Tống Chỉ Vân vô cùng lạnh lùng, có vẻ không cam lòng, nhưng nghĩ đến quả thật trong tay mình không có bằng chứng, mà Tiêu Sách lập luận rất chặt chẽ, khiến cô cũng đành bó tay.
Trong lòng Tống Chí Vân đã náy ra một cách.
“Tùy cô…” Tiêu Sách nhìn Tống Chỉ Vân đang nổi điên, không biết nên nói gì.
Chẳng hiểu tại sao người phụ nữ này cứ cộc cằn với anh, không phải chỉ làm chuyện đó với cô thôi sao… nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như không phải Tống Chỉ Vân ngấm ngầm giở trò,
Tiêu Sách có nằm mơ cũng không ngờ, anh lại có quan hệ xác thịt với người phụ nữ ngang ngược như vậy, anh tránh cô còn không kịp nữa là.
Thấy không thể moi móc thêm thông tin gì từ Tiêu Sách, Tống Chỉ Vân lập tức dẫn theo hai cấp dưới ra khỏi phòng thấm vấn.
“Đội trưởng, làm sao đây, người này rất kín miệng, chúng ta cũng không thể cạy họng anh ta được…” Một cảnh sát thấy vẻ mặt u ám giận dữ của Tống Chỉ Vân, anh ta lập tức xin ý kiến Tống Chỉ Vân.
“Chuyện này, các cậu lấy ít thuốc xổ qua đây, tôi không tin tôi không xử lý anh ta được…”
Tống Chỉ Vân nhìn cảnh sát cấp dưới, trên mặt lộ ra nụ cười đầy bí hiểm.
Khi nãy, cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một kế.
Tuy kế này hơi gay go, nhưng theo Tống Chỉ Vân thấy, chỉ cần có thế khiến Tiêu Sách mở miệng nói ra sự thật cũng không có gì không được.
“Cái gì? Thuốc xổ? Đội trưởng, chuyện này không được đâu, làm như vậy sẽ bị xử lý kỷ luật đó, chúng ta không được làm vậy đâu…”
Hai cảnh sát cấp dưới của Tống Chỉ Vân vừa nghe xong đều giật mình, chưa từng nghe thấy có cách này.
Đây là lần đầu bọn họ làm chuyện như vậy.
“Sợ gì chứ, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm, hai người các cậu cũng nhìn thấy rồi, tên ranh kia ngang ngược quá đáng, không cho anh ta biết tay, anh ta còn tưởng chúng ta không dám làm gì anh ta…”
Hai cảnh sát vừa nghe xong, cảm thấy cũng đúng là nhưvậy thật.
Bình thường người bị giam giữ lúc đối mặt với bọn họ đều nơm nớp lo sợ, phòng tuyến trong lòng cũng sụp đổ, bọn họ thẩm vấn rất đơn giản.
Nhưng hôm nay quả thật người này quá bình tĩnh, làm cho những người làm cảnh sát như bọn họ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hơn nữa, hai người họ cũng muốn thế hiện chút gì đó trước mặt hoa khôi Tống Chỉ Vân, vì vậy hai người lập tức đồng ý với kế hoạch này của Tống Chỉ Vân, lấy thuốc xổ cho Tống Chỉ Vân…
Trong phòng thẩm vấn.
Tiêu Sách bị còng hai tay, trói trên ghế, anh nghiền ngẫm quan sát mọi thứ xung quanh phòng thẩm vấn.
Tuy phòng thấm vấn này canh giữ rất nghiêm ngặt, nhung theo Tiêu Sách thấy lại có rất nhiều kẽ hở.
Nếu Tiêu Sách có ý định ra ngoài, anh có hàng trăm cách để thoát khỏi đây.
Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì.
Trước mắt, anh ở trong phòng thẩm vấn vì muốn xem thử rốt cuộc Tống Chỉ Vân muốn bày trò gì để đối phó anh.
Thông qua vài lần tiếp xúc, Tiêu Sách cũng hiểu sơ sơ tính cách của Tống Chỉ Vân.
Tống Chỉ Vân là người có thù phải báo, mạnh mẽ vang dội.