Rất nhanh sau đó, Lộ Bá và đám đàn em ở phía sau đã đứng ở trước mặt của đám người Tiêu Sách.
Giờ phút này, trong mắt Lộ Bá lại có chút ngờ hoặc, bốn tên này làm sao lại có năng lực dữ dằn như thế, thậm chí là anh Pháo Hỏa mà cũng phải tháo chạy với bọn họ…
Mặc dù trong mắt Lộ Bá, anh Pháo Hỏa chẳng qua cũng chỉ là một con chó mà thôi, nhưng mà dù sao trên danh nghĩa là đại ca của người kia, đàn em mình bị đánh thì anh ta dĩ nhiên phải đứng ra làm chủ cho đàn em, dạy cho kẻ gây sự một bài học thích đáng.
“Tụi bây ở đâu tới, tại sao lại tới quán bar Đế Hào này gây sụ? Có biết đây là địa bàn của anh Lỗ không hả?”
Không đợi Lộ Bá mở miệng, một tên áo đen ở phía sau lưng người kia đã hất hàm nói với đám người Tiêu Sách.
“Bọn tôi có chút ân oán với Pháo Hỏa, giao anh Pháo Hỏa ra đây, bọn tôi sẽ lập tức rời đi.”
Tiêu Sách nhìn đám côn đồ bị Phương Bác và Cố Minh đánh ngã lăn ra đất đó, sau lại nhìn về phía Lộ Bá mà nói.
Anh thật sự là không muốn gây sự, nhưng mà đã đánh anh em của anh rồi thì anh Pháo Hỏa đó nhất định phải tìm thấy cho bằng được, nếu không thì anh em của anh chẳng phải sẽ bị chịu uất ức rồi sao?
“Pháo Hỏa? Muốn bảo tao giao Pháo Hỏa ra hả? Dựa vào chút bản lĩnh này của mày? Không phải là đánh ngã được mấy tên đàn em này của tao thì đã tự cho rằng mình có tư cách đối phó với Lộ Bá tao đó chứ.”
Lộ Bá thoáng cười nhạo.
Đám người này cũng thật là bá đạo lắm, lại còn dám đánh anh Pháo Hỏa bị thương.
Vừa nãy anh Pháo Hỏa gọi điện thoại cho Lộ Bá, nếu như đàn em của anh ta bị đánh, mà anh ta lại để cho kẻ gây sự đó an toàn chạy mất thì mặt mũi Lộ Bá anh ta còn để đâu được nữa?
Băng nhóm Triệu Quân này nhiều người như vậy, còn không phải khiến anh ta cười sặc chết hay sao.
“Chỉ dựa vào anh? vẫn không phải là đối thủ của bọn tôi đâu.”
Nhìn vẻ mặt ngông cuồng đó của Lộ Bá, Tiêu Sách lại bày ra vẻ mặt không thèm chú ý tới mà đáp.
Lúc nghe được câu đó của anh, khắp hiện trường cũng tĩnh lặng theo.
Vốn dĩ ở đây đang có rất nhiều người không biết người mặc áo ba lỗ trước mặt mình này là Lộ Bá, nhưng vừa nãy nghe chính miệng người kia thừa nhận, người đứng xem vây quanh ở đây cũng đều thầm ớn lạnh thay cho Tiêu Sách.
Trong lòng rất nhiều người, Lộ Bá chính là nhân vật có máu mặt của băng nhóm Triệu Quân, là kẻ giết người không chớp mắt.
Nhưng mà vừa nãy Tiêu Sách lại nói rằng Lộ Bá vẫn chưa phải là đối thủ của anh, người qua đường ở đó đều trố mắt đến sắp lọt cả tròng.
Nhưng mà, mọi người cũng nhìn thấy được Tiêu Sách mạnh miệng nói xong, trong ánh mắt thật sự cũng lộ ra chút khoái chí.
Có lẽ, những ngày tháng an yên của tên oắt con này đã chấm dứt rồi.
“Con mẹ nó, bây giờ mày nhanh chóng tới dập đầu xin lỗi anh Lộ ngay lập tức, tự chặt một bàn tay thì anh Lộ còn có thể bỏ qua cho mày. Nếu không thì chỉ cần anh Lộ thoáng động đầu ngón tay thôi cũng có thể cho mày nhặt răng đầy đất đó.”
Tên tóc vàng vừa nãy còn khép nép nay lại từ trong đám người lê đôi chân bị thương ra mà mắng về phía bốn người Tiêu Sách.
Ánh mắt Lộ Bá lộ vẻ sửng sốt, sau đó cũng nhoẻn mép lên nở nụ cười.
Xem ra, tên tóc vàng này có thể bồi dưỡng thêm, có tố chất làm chó săn, cũng có chút ấn tượng tốt với gã.
Giữa hiện trường.
Tiêu Sách nhìn thấy tên tóc vàng đó lại còn dám lê đôi chân què quặp của mình mà đứng đó như chó điên mắng về phía mình như thế, hàng lông mày lập tức nhíu lại.
“Tiếu Bác, cậu Minh, hai người các cậu đánh gãy luôn hai chân của tên tóc vàng đó cho tôi, để gã không thế đứng lên được nữa.” Tiêu Sách hờ hững nói với Phương Bác và Cố Minh.
Lúc nhận được mệnh lệnh của anh, Phương Bác và Cố Minh lập tức hành động.
Hai người tiến tới thoắt cái đã bao vây trước sau tên tóc vàng đó.
“Tụi, tụi bây dám đụng tới tao? Tao chính là người của băng nhóm Triệu Quân.”
Tên tóc vàng có chút hoảng sợ, nhưng cũng nhanh chóng trấn tĩnh bản thân mà ngoài mạnh trong yếu nói.
“Răng rắc.”
Men theo hai âm thanh gãy giòn giã đó, tất cả mọi người ở hiện trường lập tức hoàn toàn ngây ngốc.
Chỉ thấy tên tóc vàng vừa nãy còn buông lời ác đó hiện tại đã bị Phương Bác và Cố Minh mỗi người đạp một bên chân, trực tiếp gãy ngang.
Chuyện này… Nằm ngoài dự tính của bọn họ.