Mười phút trôi qua, Tiêu Sách cũng đả thông hết kinh lạc của Cố Minh, dặn dò anh ta vài câu lại tự mình ngồi trên ghế sô pha tu luyện.
Liên tục giúp Thủy Oa, Phương Bác và Cố Minh tăng cường thực lực, Tiêu Sách cũng cảm giác được nội khí mà bản thân anh hao tốn cũng đã gần hơn một nửa rồi.
Hơn nữa, gần một nửa chân khí của mình cũng hoàn toàn biến mất rồi, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thế tu luyện lại được.
Trừ phi giống như lúc trước là tu luyện khắc khổ, lại lần nữa kích cho cơ thế mình sinh ra nội khí vô danh. Nhưng mà, nhìn thấy tự tay mình tạo ra được ba kẻ mạnh Tiên Thiên Công như này, Tiêu Sách cũng đã rất hài lòng rồi.
Trên đời này công bằng lắm, làm sao có thể bỗng có chuyện tốt xảy ra được chứ…
Mặc dù nói nội khí trong người đã vơi đi nhiều rồi, nhưng mà thực lực của Thủy Oa, Phương Bác và Cố Minh đều đã tăng lên. Với Tiêu Sách mà nói thì chuyện này cũng đã giúp ích được một phần trong kế hoạch mở rộng thế lực của mình rồi.
Nếu không thì chỉ e là sau này dù có là ai cũng đều có thế leo lên đầu của bọn họ mà ngồi chơi rồi.
Lúc Tiêu Sách tỉnh dậy thì trời đã chạng vạng tối rồi.
Vào lúc này, bên trong phòng làm việc không có ai cả.
Tiêu Sách đứng lên, men theo âm thanh nghe được mà quay sang nhìn, thấy Thủy Oa, Phương Bác và Cô’ Minh đang so tài với nhau, ánh mắt của anh lập tức lộ ra một ý cười quái gở.
Chỉ e là chút thực lực mà Phương Bác vừa mới tăng lên đó còn chưa kịp phát huy thì đã bị Thủy Oa tát một cái cho méo mặt rồi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Tiêu Sách, còn chưa đợi anh rời khỏi phòng làm việc thì đã nghe thây tiếng Phương Bác bị Thủy Oa đánh đến gào lên tức tưởi, vô cùng thảm thiết.
Mà Cố Minh đứng bên cạnh Phương Bác cũng không cần nói nữa, tô’ chất của anh ta vốn còn không bằng Phương Bác nữa cơ mà.
“Sao hả, còn muốn làm anh hùng không?” Tiêu Sách nhìn Phương Bác và Cố Minh đang ngã ở trên đất đó lại cười trêu.
“Anh Sách, thật là kì lạ quá mà, rõ ràng em cảm nhận được bên trong cơ thể mình là một nguồn sức lực mà có dùng cỡ nào cũng sẽ không hết được rồi, nhưng mà lại cũng không phải là đối thủ của anh Thủy. Bình thường với lực tay của anh Thủy thì cùng lắm em cũng chỉ bị hất sang một bên thôi, nhưng bây giờ đều cùng lên tầng thứ ba của Tiên Thiên Công cả rồi, dựa vào cái gì mà anh ấy lại lợi hại như vậy chứ.”
Phương Bác có hơi buồn bực nói.
“Ha ha, câu hỏi đơn giản như vậy mà cậu cũng hỏi tôi sao. Thủy Oa, anh giải thích cho câu ấy hiểu chút đi.”
Tiêu Sách nghe Phương Bác ngơ ngác hỏi một câu như thế, lại quay sang nói nói Thủy Oa.
“Rất đơn giản, tố chất và thể lực vốn có của mấy cậu đều quá yếu ớt, dù được Tiêu Sách nâng lên tới tầng thứ ba của Tiên Thiên Công rồi, tô’ chất của bản thân cũng được tăng lên một mức cực lớn rồi, nhưng mà đó chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm thôi. Bên trong cơ thế của các cậu vẫn còn nhiều tiềm lực chưa được đả thông, đây là lý do đầu tiên.”
“Quan trọng nhất chính là các cậu không có hệ thống lại các chiêu thức đánh đấm đã học qua, cho nên không thể phát huy được tối đa nguồn sức mạnh mới vừa nhận được.”
“Nếu như nguồn sức mạnh bên trong người các cậu ở mức mười phần thì hiện tại chỉ có thế phát huy được ba phần thôi. Nhưng nếu các cậu đã có học qua những chiêu thức võ thuật đánh đấm nữa sẽ có thể khống chế được sức mạnh bên trong cơ thế của mình.”
Thúy Oa nhìn Phương Bác và Cố Minh ớ trên đất, nhàn nhạt nói.
Hơn nữa, trong lòng của anh ta cũng có chút rung động. Tiêu Sách lại có thế giúp người khác tu luyện lên tới cấp độ thứ ba của Tiên Thiên Công, chuyện này đúng thật là nghịch thiên mà.
Thủy Oa lấy bản thân mình ra mà nói, sau khi được Tiêu Sách truyền nội khí, mạnh mẽ đả thông hết huyệt đạo trong cơ thể, nâng cấp lên tầng thứ ba của Tiên Thiên Công xong, thực lực của anh ta lúc này lại đã tăng hơn gấp đôi rồi.
Nếu Tiêu Sách có thế thăng cấp một cách không giới hạn, vậy thì Tiêu Sách hoàn toàn có thể tạo một nhóm để khủng bô’ đám người học vũ bên ngoài rồi.
Dĩ nhiên, đây là bản thân Thủy Oa chắc hẳn phải như thế.
Kế cả khi có nâng cấp ba người lên thành võ giả rồi, nội khí trong cơ thể của Tiêu Sách đã mất rất nhiều. Nếu như tạo ra cả một nhóm võ giả khủng bố thì chỉ e là nội khí trong cơ thể Tiêu Sách đã sớm cạn sạch rồi.
Nhưng mà, cho dù là khi cơ thể không có nội khí thì Tiêu Sách cũng không có hoang mang.
Anh rất có tự tin với thực lực của bản thân mình.
Lúc trước, ông cụ trong nhà đã dùng rất nhiều phương thuốc và tự luyện thuốc để giúp anh củng cố cơ thể, cộng thêm mấy năm nay Tiêu Sách tu luyện vô danh khí công đế không ngừng bồi dưỡng cho thể chất của mình, thể chất bây giờ của anh đã đạt tới trình độ cường hãn rồi, một trình độ vô cùng đáng sợ.
Nhìn ba người vẫn còn ở trong sân, trong mắt Tiêu Sách chợt lộ ra tia lạnh nhạt, sau đó nói vói Phưong Bác và Cố Minh: “Hai ngày nay hai cậu đừng có mà lười biếng đó, rèn luyện thêm vói Thủy Oa đi. Hai người càng nắm được kỹ năng đánh đấm sớm chừng nào thì tôi sẽ dắt hai người đi báo thù càng sớm chừng đó.”
“Anh Sách, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ đánh đám cháu chắt đó đến không thể đứng dậy nổi.” Nghe Tiêu Sách nói sẽ dắt mình đi báo thù, Phưong Bác cũng lập tức nghiêm túc trỏ lại.
“Anh Sách, hai ngày này tôi nhất định sẽ học xong.” Đến Cố Minh cũng nghiêm túc gật đầu với Tiêu Sách.
Xem ra, lần bị phục kích gặp phải nguy hiểm suýt chút tàn phế này đã khiến Cố Minh cố nén lại con tức giận trong lòng vẫn luôn lặp đi lặp lại trong lòng anh ta, lúc này cũng không nhịn được nữa rồi.
Nhìn thấy Phương Bác và Cố Minh có nhiệt huyết học hỏi như thế, Tiêu Sách cũng không có xát muối hai người thêm nữa. Dù sao thì hai ngày này phải học kỹ thuật đánh đấm, hình như cũng có chút khó.