Sau cùng, Tiêu Sách nói đường vận chuyển của Tiên Thiên Công cho Thủy Oa, bảo anh ta tiếp tục tu luyện, tuy trước khi chưa mở rộng ra tầng thứ tư thì không thể nâng cao nhiều, nhưng dù sao cũng có chút hiệu quả.
Thủy Oa nghe theo, không hề đứng dậy, mà anh ta quý trọng cơ hội hiếm có này, tiếp tục tu luyện Tiên Thiên Công trên giường, cảm nhận sự thay đổi của cơ thể.
Tiêu Sách không quan tâm đến anh ta nữa, anh nhìn sang Phương Bác và Cố Minh nói: “Đến lượt các cậu rồi, các cậu ai trước đây?”
“Để em trước cho, anh Sách cứ việc ra tay, đợi em trở thành cao thủ, em sẽ tự tay đánh tàn phế CMN cái lũ dám mai phục em…”
Phương Bác mở miệng nói.
Anh ấy thấy Thủy Oa hầu như không đau đớn gì, vừa rồi lúc được Tiêu Sách khơi thông ***** ** cũng chỉ hơi cau mày, phút chốc cũng không để ý lắm.
Còn Tiêu Sách nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng của Phương Bác, anh khẽ lộ vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Nếu Phương Bác đã thích ngược đãi đến thế, vậy thì không thể trách anh được…
Lúc Phương Bác đang nằm trên giường, tưởng tượng đến lúc sau này mình có được công lực vô địch, đánh chiếm muôn nơi thì trong người lại bồng thấy một trận đau nhói, trong lúc nhất thời khiến cả người anh ấy thoáng run rẩy.
Phương Bác cắn chặt răng, cố gắng để mình không phát ra âm thanh, cả mặt đều là biểu cảm chịu đựng đến đau khổ.
Cũng may, cơn đau đớn vừa rồi chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, ngay sau đó cũng dần giảm xuống bớt, Phương Bác lúc này mới nhẹ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng mà cũng cùng lúc đó, cơn đau đớn gấp mười lần cơn đau khi nãy lại lần nữa tìm tới.
Phương Bác chỉ cảm giác bên trong cơ thế mình có một dòng nước nóng hổi như dung nham đang chầm chậm rót vào.
Cảm giác đau đớn khủng bố như này khiến anh ấy vốn không thể nào tiếp tục duy trì được sự tỉnh táo nữa, hai mắt ửng đỏ, ngón tay bấu chặt vào mép giường, cả người run rẩy tùng đợt không ngừng.
“Chịu đựng đi, chỉ cần kiên trì thêm vài phút nữa sẽ có thể trở thành cao thủ võ lâm rồi.”
Tiêu Sách một bên không ngừng truyền nội khí của mình vào ***** ** của Phương Bác, tích cực đả thông hết những ***** ** khác, một bên lại khích lệ đối phương.
Nói thật thì đến cả Tiêu Sách cũng không biết kiểu đả thông ***** ** như này có bao nhiêu đau đớn, dù sao thì anh cũng không thể nào đồng cảm như thể bản thân mình cũng chịu đựng cảm giác đó được.
Nhưng mà, Phương Bác từ sau khi tốt nghiệp xong đã đi làm bảo kê cho người khác, ý chí và thể lực trong người vốn dĩ cũng được coi là khá mạnh mẽ rồi. Ấy nhưng lúc này còn nhịn đau đến thành ra như vậy, như thế cũng có thể tưởng tượng được sự đau đớn đó là kinh khủng đến mức độ nào.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sách thoáng nhìn qua Cô’ Minh đứng bên cạnh, ánh mắt lại có chút lo lắng.
Thể chất của Cố Minh vốn đã thua xa so với Phương Bác, Cố Minh có thể vượt qua được sự đau đớn này hay không, Tiêu Sách quả thật cũng khó mà nói được.
Lúc này, cơ thể Phương Bác không ngừng run lên, cộng thêm nội khí mà Tiêu Sách truyền vào ngày một nhiều, bản thân Phương Bác cũng đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng.
Cũng may là anh ấy vẫn kiên trì thêm vài phút nữa, cuối cùng mới có thể vượt qua được.
Toàn bộ kinh lạc đều đã được Tiêu Sách đả thông, sau đó anh lại bảo Phương Bác phải nhớ kỹ con đường tuần hoàn này.
Sau khi đả thông hết một trăm ***** ** trên người Phương Bác xong xuôi, Tiêu Sách cũng không có rảnh rỗi, trực tiếp bảo Cố Minh ngồi lên một cái giường khác.
Lần này, anh muốn thừa thắng xông lên, muốn luyện cho Thủy Oa, Phương Bác và Cố Minh thành những cao thủ.
Đã có kinh nghiệm hai người trước đó, thủ pháp của Tiêu Sách cũng càng lúc càng thuần thục hơn, trực tiếp truyền nội khí của mình vào huyệt đạo của Cô’ Minh.
Vốn dĩ Tiêu Sách cảm thấy Cố Minh trước đây chỉ là một cậu ấm giàu có, ý chí và thể lực vốn sẽ không được mạnh mẽ cho lắm, cho nên cố ý đẩy ít nội khí vào người Cố Minh một chút.
Như thế thì dù Cô’ Minh vẫn phải chịu đựng đau đớn tột cùng nhưng sẽ còn đỡ hơn Phương Bác và Thủy Oa phải chịu.
Cho dù như thê’ thì Tiêu Sách vần cảm thấy, đây cũng không phải là mức độ mà Cô’ Minh có thể dễ dàng tiếp nhận được.
Nhưng mà, biếu hiện của Cô’ Minh sau khi nằm trên giường lại khiến Tiêu Sách lúc này vô cùng kinh ngạc.
Mặc dù trên trán của người kia có đổ mồ hôi lạnh, tay cũng siết chặt mép giường, nhưng mà biếu cảm của CỐ Minh vẫn bình tĩnh hơn Phương Bác rất nhiều.
Thậm chí, Tiêu Sách còn có thể nhìn thấy trong ánh mắt của Cố Minh có ấn giấu một tia vô cùng kiên định.
“Xem ra, từ sau cái ngày mà gia đình lụi bại đó, Cố Minh đã thay đổi rất nhiều rồi. Trải qua biến cố khủng khiếp như vậy, từ một cậu ấm tiền đồ rộng mở lại một phát bị đẩy vào địa ngục, chỉ cần có thể vượt qua được thì sức bền và ý chí sẽ còn mạnh mẽ hơn người bình thường gấp mấy lần.”
Tiêu Sách có thể cảm nhận được sự quyết tâm muốn thay đổi bản thân trong ánh mắt của Cố Minh, một ý chí bền bỉ đến mãnh liệt mà ngay cả Phương Bác cũng không thể so sánh được.
Nếu ý chí của Cố Minh đã có thế tiếp nhận được, vậy Tiêu Sách cũng không cân phải lo lắng gì nữa, trực tiếp tăng nội khí lên, dứt khoát như bẻ một cành cây khô, mạnh mẽ mà truyền thẳng Tiên Thiên Công vào mỗi một chồ huyệt đạo trên người người kia.
Trong khoảng thời gian này, cơ thế Cố Minh không ngừng run rẩy, nhưng mà sự kiên định bên trong ánh mắt của anh ta vẫn trước sau như một không hề biến đổi, ngược lại còn càng lúc càng mạnh mẽ. Đến cả Tiêu Sách ở phía này cũng thầm gật đầu hài lòng.
Xem ra, Cô’ Minh sau này nhất định sẽ làm ra chuyện lớn.