Nhưng trước mắt anh cũng không rảnh để quan tâm vấn đề này, lúc nội khí Tiên Thiên Công trong cơ thế quay ngược trở lại từ cơ thế Cố Minh, Tiêu Sách đã khởi động nội khí Trường Xuân Công, rót vào trong kinh mạch Cố Minh.
Nội khí Trường Xuân Công màu xanh biếc, dọc theo kinh lạc của Cố Minh, đi thẳng lên đùi Cố Minh, sau đó không ngừng kích thích những tế bào trên chổ vết thương ở đùi của Cố Minh, khôi phục với tốc độ chóng mặt.
Thậm chí, hiệu quả điều trị của Trường Xuân Công còn tốt hơn nội khí vô danh nhiều, hơn nữa nội khí bị tiêu hao cũng rất ít.
Phút chốc, Tiêu Sách chợt sững sờ.
“Lẽ nào, việc chữa trị tổn thương trên cơ thể, nội lực cần thiết cũng là một cách sao?”
Tiêu Sách trước đây chưa từng gặp phải vấn đề này, bây giờ chữa trị cho Phương Bác và Cô’ Minh xong lại hiểu ra một số đạo lý.
Tuy nhiên, Trường Xuân Công và Tiên Thiên Công không cao cấp bằng nội khí vô danh trong cơ thể anh, đường đi của công lực cũng không phức tạp như nội khí vô danh.
Nhưng Trường Xuân Công dường như là công pháp chuyên dùng để chữa trị, chỉ cần một tia nội khí đã đạt được hiệu quả tương đương nội khí vô danh trong cơ thể Tiêu Sách.
Hơn nữa, Trường Xuân Công này sợ là cũng có lai lịch…” Tiêu Sách suy đoán.
Cho dù là Triệu Chính Quốc có được quyển Trường Xuân Công này, đó cũng chỉ là tình cờ, ông ta cũng không biết lai lịch thật sự của quyển Trường Xuân Công.
Nhưng, trong ánh mắt Tiêu Sách chợt lóe lên vẻ khác thường.
Bởi vì, anh phát hiện ra công dụng thật sự của Trường Xuân Công rồi, còn về người nhà họ Triệu coi Trường Xuân Công như công pháp chiến đấu, dường như cũng hơi phí của trời.
“Nhưng, dù nhà họ Triệu có Trường Xuân Công, biết Trường Xuân Công có thể chữa bệnh, sợ là cũng chẳng làm nên tích sự gì…” Tiêu Sách ngẫm nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu.
Tuy Trường Xuân Công có thế chữa bệnh, nhưng cần có sự kiểm soát chính xác.
Mà người nhà họ Triệu, hiện tại vẫn chưa có ai có thể kiểm soát chính xác nội khí đi vào trong vị trí được chỉ định, chứ đừng nói là thôi thúc Trường Xuân Công chữa bệnh.
Về mặt ý nghĩa nào đó, Trường Xuân Công chính là công pháp chuyên dùng để chữa bệnh, loại công pháp này dường như có thuộc tính của chính nó, thôi thúc sức sống sinh ra trong cơ thể người, đánh thức hệ thống phục hồi trong cơ thể người đó.
Còn về nội khí vô danh trong cơ thể Tiêu Sách, tuy cũng có thế kích thích cơ thế người thông qua ***** **, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với Trường Xuân Công.
Nội khí vô danh trong cơ thể Tiêu Sách thiên về chiến đấu hơn, không thể sánh được với Trường Xuân Công về mặt chữa bệnh.
Vào lúc Tiêu Sách đang phân tích, thời gian chầm chậm trôi qua.
Còn tình trạng vết thương của Cố Minh cũng được Tiêu Sách chữa khỏi chín mươi phần trăm.
“Xong rồi, hai người các cậu không còn vấn đề gì nữa rồi, có thể xuất viện rồi, Thuỷ Oa anh làm thủ tục xuất viện giúp bọn họ đi, tôi có chuyện muốn dặn dò mọi người…’1
Tiêu Sách đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó nhìn Thủy Oa nói.
“Cái gì, bọn em có thể xuất viện được rồi? Chúng em là bệnh nhân mà anh Sách, ngộ nhỡ sau này bệnh tái phát lại, em không thể nào gặp lại Linh Linh được nữa…”
Phương Bác làm quá lên nói với Tiêu Sách.
“Yên tâm đi, cậu chưa chết được đâu, Linh Linh nhà cậu đang đợi cậu tối nay về quỳ trên ván giặt đồ đó, bước xuống đi thử vài vòng xem sao…” Tiêu Sách nói với Phương Bác và Cố Minh.
Thật ra vào lúc Tiêu Sách chữa trị cho hai người, hai người đều cảm nhận được sự đau đớn của mình đã giảm đi rất nhiều, chỉ là cảm giác đau đớn dữ dội lúc mới vào bệnh viện khiến bọn họ không thế nào quên được, phút chốc cũng không dám bước đi.
Nhưng trước sự cố vũ của Tiêu Sách, hai người cuối cùng cũng chầm chậm bước xuống giường, lúc hai chân vừa chạm xuống sàn nhà, vẻ mặt hai người vô cùng kinh ngạc, nhìn về phía Tiêu Sách.
Vậy mà có thể chống đỡ được cơ thể rồi, hơn nữa tuy chân vẫn còn hơi đau, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc hai người dùng sức, điều này khiến hai người ngạc nhiên há hốc mồm, đứng im tại chỗ.
Phút chốc, ánh mắt của Tiêu Sách cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Nhưng muốn triển khai Trường Xuân Công lại lần nữa, thậm chí là triển khai hoàn chỉnh, cần phải tiêu hao tinh lực trong khoảng thời gian dài, ngay cả Tiêu Sách cũng không nắm chắc.
Cho nên, chuyện này Tiêu Sách cũng chỉ có thể tạm thời nghĩ vậy thôi, sau này lại thử tiếp.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Phương Bác và Cố Minh đã có thể đi bộ bình thường, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện chân hai người bị thương.
Hai người đi đằng sau Tiêu Sách, Phương Bác cau mày nói với Tiêu Sách: “Anh Sách, lần này chúng ta chịu thiệt như vậy, nếu không phải có anh Thủy ở đây, sợ là em và Cố Minh đã không chỉ bị chút thương tích đơn giản như vậy, mà là không thể gặp lại anh được nữa, cục tức này ông đây không nhịn được…”
Tiêu Sách nghe xong, nhìn vào vẻ mặt đầy căm phẫn dữ tợn của Phương Bác và Cố Minh, anh nghiêm túc gật đầu.