Lần này bị đánh, lại càng khiến cho Phương Bác kiên quyết hơn, càng quyết tâm muốn học thêm mấy chiêu phòng thân với Tiêu Sách.
Khi cả hai người đang âm trầm nghĩ xem ai là người đã ra tay, thì thấy Tiêu Sách và Thủy Oa đẩy cửa bước vào.
“Mẹ nó, lần này chúng tôi bị phục kích, nếu không có anh Thủy, chỉ sợ rằng tới đó tôi và cậu Cố không biết phải ăn nói thế nào, anh Sách, cậu nhất định điều tra rõ cho tôi rốt cuộc là ai đã làm, tôi sẽ nhai anh ta ra bã…”
Trên mặt Phương Bác đầy phẫn uất bất bình, cố gắng ngồi dậy khỏi giường, nhưng mà trong lúc vô tình thì lỡ đụng trúng miệng vết thương ở trên đùi, ngay lập tức đau đến mức trợn mắt há mồm.
“Đừng nhúc nhích, chuyện lần này, tôi sẽ điều tra rõ giúp các cậu, sau đó sẽ bắt bọn họ đến quỳ trước mặt cậu!” Tiêu Sách tiến lên từng bước, trực tiếp đè lại Phương Bác đang nói.
Đã dám đụng vào anh em của anh, như vậy thì Tiêu Sách nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Gần đây các cậu có đắc tội với người nào không?”
Tiêu Sách nhìn vẻ mặt mù mịt của Phương Bác và CỐ Minh, quay lại nói với hai người.
Hai người họ đều lắc đầu.
Từ sau khi công việc kinh doanh của nhà họ Lâm leo nhanh như tàu cao tốc, hai người họ tuy là xuất đầu lộ diện, nhưng hai người họ cũng không cần phải đi mở rộng thị trường, những việc này đều có một nhà họ Lâm khổng lồ đứng trước.
Cứ làm việc thì tốt rồi, căn bản không cần cạnh tranh với người khác, đương nhiên cũng không có cơ hội đế đắc tội với người khác.
“Chăng lẽ, là nhắm vào tôi?” Giữa hai đầu lông mày của Tiêu Sách khẽ cau, trong lòng có vài suy đoán.
Nhưng mà, Tiêu Sách cũng không biểu hiện gì ở trước mặt của hai người, mà là ngồi xuống bên cạnh Phương Bác, trực tiếp vươn cánh tay, bắt mạch cho Phương Bác.
Lần này, dựa theo kết quả khám bệnh của bệnh viện, Phương Bác và Cố Minh đều bị thương ở xương đùi, tuy rằng còn chưa tới mức bị gãy xương, nhưng lại bị ống thép đánh trúng xương đùi, bên trong xương đùi đã có vết nứt.
Nếu tính theo thời gian hồi phục bình thường, chỉ sợ là hai người họ phải mất nửa năm nữa mới có thế hoàn toàn hồi phục.
Chỉ có điều, Tiêu Sách muốn thử xem, chính mình có thể trợ giúp hai người họ mau chóng hồi phục hay không…
Một luồng nội khí tỏa ra từ ngón tay của Tiêu Sách, sau đó đi vào cơ thế của Phương Bác theo mạch đập của anh ấy.
Khi luồng nội khí này đi vào trong cơ thể của Phương Bác, nó thuận theo kinh lạc của anh ấy, đi thẳng vào trong vết thương ở chân.
“Lẽ nào, luồng nội khí này, còn có thể tự nhận biết được bệnh của cơ thể sao?”
Tiêu Sách im lặng suy nghĩ.
Vừa rồi, anh không hề dồn hết sức điều khiển hướng đi của nội khí, dường như chính nội khí đã tự cảm nhận được sức hút gì đó, vậy mà lại đi thắng vào trong kinh lạc chồ vết thương ở chân Phương Bác.
Thật ra, Tiêu Sách không biết bản thân nội khí cũng là một loại năng lượng.
Hơn nữa nó còn là một loại năng lượng vô cùng đặc biệt, loại năng lượng này đi ra từ trong cơ thể của người tu luyện, có lợi ích cực kỳ lớn đối với cơ thể người.
Trước mắt, nội khí trong cơ thế Tiêu Sách đã trực tiếp chiếm giữ trong kinh lạc ở chân Phương Bác, không ngừng kích thích các tế bào ở chân Phương Bác, để các tế bào tái sinh với tốc độ nhanh nhất.
Còn luồng nội khí vô danh trong cơ thế Tiêu Sách cũng đang tiêu hao nhanh chóng.
“Hửm? Mình lại có thế kiểm soát tốc độ sinh trưởng tế bào, trước đây chưa từng phát hiện ra năng lực này…” Tiêu Sách rất đồi kinh ngạc.
Trước đây cũng không để ý, nhưng hôm nay lại khiến người ta không khỏi ngạc nhiên.
Nội khí vô danh này sau khi kích thích các tế bào chỗ vết thương ở chân của Phương Bác, các tế bào ở chân của Phương Bác lại sinh trưởng với tốc độ cực kỳ nhanh, các tế bào xương cốt của anh ấy đang không ngừng sinh ra.
Nhưng nội khí vô danh trong cơ thế anh cũng đang tiêu hao nhanh chóng, mặc dù nội khí vô danh trong cơ thế tăng lên đáng kế, nhưng với tốc độ tiêu hao như hiện tại cũng khiến Tiêu Sách cảm thấy giật mình.
Lúc này Phương Bác cảm thấy phần chân bị thương của mình giống như bị lửa than thiêu đốt, nóng rát vô cùng, hơn nữa còn có cảm giác đau đớn cực kỳ ngứa ngáy.
Dường như trên người Tiêu Sách có một luồng nhiệt đang ùn ùn chảy vào trong cơ thể, tiếp theo đi vào chân Phương Bác, khiến Phương Bác kinh ngạc không thôi.
Nhưng Tiêu Sách trước mặt đang nhắm mắt suy tư, Phương Bác chỉ đành giữ những thắc mắc lại trong lòng, nhưng lại càng tò mò hơn về năng lực thần kỳ này của Tiêu Sách.
Suốt mười phút, ngón tay của Tiêu Sách vẫn đặt trên cổ tay Phương Bác.
Anh không ngừng quan sát sự biến hóa của tế bào chỗ vết thương ớ chân Phương Bác, cùng với nội khí tuôn ra liên tục, tế bào chỗ vết thương bỗng nhiên tăng lên, phục hồi lại xương cốt bị tổn thương, quá trình này nhanh hơn quá trình khôi phục tự nhiên gấp trăm ngàn lần.
Mà cái giá phái trả, chính là nội khi vô danh trong cơ thế của Tiêu Sách lúc này đã tiêu hao hết hơn một nửa.