Anh nhớ rõ, lần trước anh vẫn có quyền được vào, thậm chí còn được tăng miễn dịch với các loại thuốc mới nhất trong phòng thí nghiệm dưới lòng đất, làm sao hôm nay đến cả thang máy cũng không thế vào được chứ?
“Xem ra, nhất định là Cao cẩn Băng đã sửa lại quyền truy cập hệ thống của phòng thí nghiệm dưới lòng đất, khiến cho mình không thế vào được nơi này. Chẳng qua là, chuyện này đối với mình và Cao cấn Băng mà nói, có lẽ là một chuyện tốt.”
Tiêu Sách khẽ liếc nhìn thang máy, sau đó đi ra ngoài Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang.
Nếu như Cao cẩn Băng đã không muốn nhìn thấy anh, vậy thì anh cũng không thế ép buộc.
Huống hồ, dựa theo tình hình mà Thiên Diệp đã đế lộ, tính ra thì trong khoảng thời gian ngắn Cao Cẩn Băng cũng sẽ không rời khỏi Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, điều này đối với Tiêu Sách mà nói, cũng như là việc tốt.
Dù sao, anh vẫn có rất nhiều việc phải làm.
Tiêu Sách còn chưa ra khỏi cửa Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang, Thủy Oa đã gọi điện thoại đến.
“Anh Sách, bọn tôi gặp sát thủ rồi.”
“Phương Bác và Cô’ Minh bị thương, hiện nay đang điều trị tại bệnh viện Nhân Dân số 1.”
Điện thoại vừa được nối máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói có chút nặng nề của Thủy Oa.
Tiêu Sách sửng sốt, sau đó rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.
“Chờ tôi.”
Tiêu Sách chẳng qua chỉ nói ra hai chữ đơn giản, sau đó thì cúp điện thoại.
Anh thật không ngờ, Phương Bác và Cố Minh thế mà lại bị người khác theo dõi, hơn nữa còn phái cả sát thủ?
Chỉ có điều, là ai đã hạ thủ, trước mắt vẫn chưa biết.
Tiêu Sách suy nghĩ đến rất nhiều người, cũng có thể là nhà họ Tô, hoặc có thể là mấy gia tộc mà anh đã tùng đắc tội, cũng có thể là kẻ thù của Phương Bác và cố Minh.
Chẳng qua là bất luận là ai, nếu đã dám động vào anh em của anh, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.
Khoảng cách giữa Tập đoàn Dược phẩm Tinh Quang và bệnh viện Nhân Dân số 1, chỉ có nửa giờ lái xe.
Từ sau khi nhận được cuộc điện thoại kia của Thủy Oa, Tiêu Sách ngay lập tức chạy tới bệnh viện Nhân Dân số 1, bốn mươi phút sau, rốt cuộc Tiêu Sách cũng gặp được Thủy Oa.
Lúc này, trên mặt Thủy Oa có chút trầy xước, nhưng mà cũng không có trở ngại gì quá lớn.
“Sao lại thế này?”
Tiêu Sách thấy trong ánh mắt Thủy Oa có chút phẫn nộ, nên vỗ vỗ bả vai Thủy Oa, ý bảo Thủy Oa ngồi xuống nói chuyện.
“Tôi và Phương Bác, Cố Minh đang trên đường chạy tới phòng làm việc, lúc cách khu tập thể một con hẻm nhỏ, bỗng nhiên có một đám người xuất hiện, cùng nhau xông lên.”
“Bọn họ nhiều người, tôi bị trúng vài cái ống thép, sau đó Phương Bác và Cố Minh xông ra cứu tôi. Mặc dù Phương Bác và Cố Minh được tôi cứu ra, nhưng mà chân của hai người họ đã bị thương, cũng có thế là gãy xương rồi…”
Trên mặt Thủy Oa đế lộ ra chút căm phẫn, sau đó bình tĩnh mà miêu tả lại một lần.
“Bên kia là ai? Theo lý mà nói, người bình thường không thể đánh thắng anh được…” Tiêu Sách khẽ nhíu mày.
Anh biết rất rõ năng lực của Thủy Oa, nếu như là mười hai mươi tên côn đồ bình thường căn bản không thành vấn đề, nhưng làm sao có thế bị những tên côn đồ này vây đánh…
“Phía bên kia không phải là tên côn đồ bình thường, là tay đấm chuyên nghiệp. Mà những người đánh tôi, trên người có sát khí rất rõ, tôi có thế chắc chắn rằng, vài người là sát thủ…” Trên mặt Thủy Oa lộ ra sự nghiêm túc nói.
“Thế mà ngay cả sát thủ cũng phái ra sao? Thật đúng là coi trọng tôi.” Trong ánh mắt Tiêu Sạc mang theo một chút nghiền ngẫm, sau đó thì đi vào phòng bệnh cùng với Thủy Oa.
Lúc này, Phương Bác và Cố Minh đã được bác sĩ chủ trị khám bệnh xong, hai người đang ở trên giường truyền nước biển, trên mặt đều là sự ác độc.
Có lẽ cả hai người họ cũng hoàn toàn không ngờ tới lần này lại có thể có người dám đụng vào hai người bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ xuất đầu lộ diện ở trong giới thương nghiệp ở thành phố Giang Lăng, cũng coi như có chút danh tiếng, có chút đắc chí,
Lúc này, khi hai người thực sự nằm trên giường, CỐ Minh và Phương Bác mới hiểu được tại sao trước kia Tiêu Sách muốn thiết lập thế lực của riêng mình.
Thử hỏi, nếu như hai người đều có danh tiếng như ông Triệu, vậy thì ai dám động vào hai người họ chứ?
Nhất là Phương Bác, sự khát khao sức mạnh quân sự, lại càng thêm cấp bách.