Hiện tại thì Tiêu Sách và Cao cấn Băng chính là ngồi trên cùng một chiếc thuyền, không bàn tới chuyện Cao cấn Băng đã là người phụ nữ của anh, việc quan trọng nhất chính là anh là cổ đông lớn thứ hai của dược phẩm Tinh Quang, có năm phần trăm cổ phần của dược phẩm Tinh Quang, chính là kiểu có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục với dược phấm Tinh Quang.
Nếu như dược phẩm Tinh Quang và Cao cấn Băng có xảy ra chuyện gì bất trắc thì chỉ e là năm phần trăm cổ phần trong tay anh sẽ không khác gì đống giấy vụn.
Tối đó, Tiêu Sách và Thủy Oa ở lại nhà họ Triệu một đêm, sau khi liên minh cùng với nhà họ Triệu thì cũng được ngồi máy bay riêng của Triệu Quân mà rời đi.
Lần này tới Hắc Hà tìm Thủy Oa lại có thể được kết bạn cùng với nhà họ Triệu, đồng thời còn được trở thành liên minh với họ, Tiêu Sách cũng khá là bất ngờ với chuyện này.
Nhưng mà nhà họ Triệu cũng coi như là ăn sâu bén rễ ở tỉnh H này, có thể được liên mình cùng với nhà họ Triệu thì cũng coi như được thêm một nguồn trợ lực rồi.
Trước khi rời khỏi nhà họ Triệu, Triệu Quân và Tiêu Sách nói qua về chuyện của băng nhóm Lưu Xà.
Bước đầu điều tra đã xác thực đúng là có một nhóm lính đánh thuê, đang lén lút vắt máu của Hoa Hạ, còn cụ thế đế cho mục đích gì thì ngay cả những tên lính đánh thuê đó cũng đều không biết.
Còn về băng nhóm Lưu Xà lộ diện cũng là chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà có liên quan tới an nguy của quốc gia thì dĩ nhiên không thể hành sự qua loa được. Triệu Quân đã cho truy nã thành viên của băng nhóm Lưu Xà.
Thực ra chuyện thế lực nước ngoài xâm nhập vào Hoa Quốc này, mặc dù Tiêu Sách rất đế tâm tới nhưng chung quy là không tiện nhúng tay vào.
Hơn nữa bây giờ anh cũng không còn là thành viên của bộ đội đặc chủng, dù có lòng lo cho an nguy của đất nước nhưng mà chuyện này ắt sẽ có người đi xử lý, không cần anh lại phí tâm.
Nghĩ tới đây, Tiêu Sách lập tức không để ý thêm nữa, chỉ sâu sắc ghi vào lòng tổ chức “god” kia mà thôi.
Năm tiếng sau, Tiêu Sách và Thủy Oa cuối cùng cũng đã tới sân bay của Giang Lăng.
ở trong phi trường cũng đã có một hàng xe đang chờ sẵn, trực tiếp tới đây để đón Thủy Oa và Tiêu Sách.
Người tới sân bay đón hai người kia dĩ nhiên chính là Cố Minh và Phương Bác.
Cố Minh và Phương Bác hiện tại càng lúc lại càng trưởng thành ra, nhờ sự nghiệp phát triển an nên làm ra, cho nên hiện tại trên người cả hai đều toát ra một loại khí chất vô cùng tự tin.
“Anh Sách, người này là ai?”
Phương Bác nhìn Thủy Oa bên cạnh Tiêu Sách, ánh mắt lập tức có chút tò mò.
Dù sao thì một con mắt của Thủy Oa đã bị mù rồi, chuyện này khiến Phương Bác có hơi kinh ngạc, bản thân cũng hoàn toàn mù mịt tại sao Tiêu Sách lại mang một người tàn tật theo bên cạnh để làm gì.
Còn chuyện liên quan tới vấn đề Tiêu Sách đi tỉnh H để làm gì thì Cố Minh và Phương Bác vốn dĩ không biết gì cả.
“Tôi giới thiệu với hai người một chút, đây là Thủy Oa, đồng đội của tôi. Sau này công việc của Tiểu Bác thì nên cố gắng phối hợp tốt với Thủy Oa.” Tiêu Sách mở miệng nói.
Trước mắt thì đoàn đội của anh vẫn còn khá là lỏng lẻo, vốn dĩ không có một mô hình rõ ràng. Bây giờ ở thời điểm sơ khai của gầy dựng sự nghiệp chỉ có vài ba con mèo nhỏ, vốn dĩ không cần thiết phải lập mô hình rõ ràng.
Nhưng mà sau này thành viên trong đoàn đội bắt đầu tăng lên thì dĩ nhiên Tiêu Sách phải xây dựng một mô hình rõ ràng.
Mà Thủy Oa và người anh em khác trong quân đội là phải đảm nhận trách nhiệm bảo vệ sự an nguy cho toàn bộ công ty, dĩ nhiên cần phải có sự hỗ trợ của Phương Bác và Cố Minh.
Dù sao thì nếu như không có đủ sức mạnh để canh giữ bảo vệ của cải, đoạn đường từ Hoa Quốc tới Châu Phi này chỉ e là hải tặc thôi đã có thể dọa bọn họ điêu đứng rồi, chứ đừng nói tới chuyện đi tìm kiếm của cải gì gì đó.
Thực ra lần này đi tỉnh H, tiếp xúc được với nhà họ Triệu, nhận được rất nhiều thông tin liên quan tới hiệp hội người luyện võ. Tiêu Sách biết được chỉ có thể có được sức mạnh vũ lực đầy đủ thì mới có thể tiến vào giới thương nghiệp đỉnh cao của Hoa Quốc.
Chuyện này khiến Tiêu Sách đã mơ hồ nghĩ ra được một chút kế hoạch rồi.
Anh nhất định phải bồi dưỡng ra được một cao thủ trong giới luyện võ.
Huống chi anh còn có kinh nghiệm điều khiến binh, nếu như dùng phương pháp điều binh ra để đào tạo những cao thủ trong giới luyện võ kia thì chỉ e là sẽ tạo ra được một cao thủ rắn rỏi vô địch, tới lúc đó đừng nói là sát thủ gì đó, ngay cả cao thủ Hắc Bảng muốn tới giết mình thì cũng phải cân nhắc lại.
Dĩ nhiên, những chuyện này cũng chỉ là đang tưởng tượng ra mà thôi.
Lúc này, thế lực của Tiêu Sách rất rõ ràng, muốn phát triển thì chẳng mấy chốc sẽ không có cách nào đạt tới trình độ này.
Anh cần từ từ suy tính.
Nhìn Phương Bác đang lái xe ở phía trước, Tiêu Sách lập tức nói với người kia: “Trước tiên thì Thủy Oa sẽ theo hai cậu để làm quen với cơ chế hoạt động của công ty chúng ta, sau này chuyện an toàn của công ty thì sẽ giao cho Thủy Oa quản
lý…”