Cũng khó trách nhà họ Lâm ở Giang Lăng vốn dĩ không có tư cách tiến vào hàng cao thủ đó, sức mạnh quả thực quá mức yếu kém.
“ông cụ Triệu, tôi thấy hình như khí công mà ông đang luyện tập chỉ mới là khí cảm, ngay cả hàng cao thủ hạng hai cũng không được tính, chuyện này là sao? Hơn nữa ông vừa mới khỏi bệnh nhưng tôi thấy cơ thể của ông cũng không có bất kỳ dấu hiệu suy yếu nào, chuyện này thực sự là không hợp lẽ thường…”
Tiêu Sách nhớ tới vài vấn đề xuất hiện trên người ông cụ Triệu, trước đó lúc anh chữa trị cho ông cụ ở trên máy bay đó, cơ thể của ông ta vốn vô cùng suy yếu. Dựa theo suy đoán của Tiêu Sách, ít nhất phải điều dưỡng một tháng mới có thể cử động lại bình thường.
Nhưng mà chỉ mới trôi qua mấy ngày, tinh thần của ông cụ đã vô cùng vững vàng, cũng không thấy để lại di chứng gì, chuyện này khiến Tiêu Sách có chút khó hiểu…
“Tôi có chút vấn đề về tim mạch, luôn vẫn không thể tu luyện khí công gia truyền, chỉ có thế lướt qua mà thôi. Mà lần này, từ sau khi bệnh tình của tôi ổn lại rồi thì mới tu luyện khí công gia truyền thêm lần nữa, vậy mà là lại luyện được. Cơ thế tôi trong mấy ngày nay lại có thế nhanh chỏng khôi phục, cũng thật là may mắn khi khí công này có hiệu quả…”
Lúc này, ông cụ Triệu lại lần nữa thầm cảm kích Tiêu Sách một phen.
Nếu như không có Tiêu Sách, chỉ e là ông không thế tập luyện được, cũng không đạt được bất cứ hiệu quả nào. Ngược lại còn có thế khiến bệnh tim tái phát.
“Lại còn có công dụng như này nữa sao?” Tiêu Sách mắt sáng rực, hình như đang nghĩ ngợi điều
“Không sai, nếu như thầy Tiêu có thời gian thì chi bằng vào trong sảnh tham quan một chút, góp ý xem thử loại công pháp Trường Xuân này của dòng họ chúng tôi…”
Ông cụ Triệu nhìn thấy ánh mắt tò mò của Tiêu Sách lập tức cảm thấy có hơi kích động bèn mời người kia một chuyến.
“Ông nội, đây quả thật là bảo vật của dòng họ nhà mình…”
Tiêu Sách vẫn không nói gì, nhưng mà Triệu Mai Nhi đứng ở bên cạnh đã lập tức cẩn thận nhắc nhở ông cụ Triệu.
Một bộ công pháp trong giới luyện võ với dòng họ của họ mà nói thì thật sự là rất quan trọng, đây chính là nền tảng để giúp dòng họ trụ vững được tới nay.
Mà lần này, ông cụ Triệu lại muốn để người ngoài quan sát bộ công pháp đó của dòng họ, hành động này thật sự là quá mức nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời, Triệu Mai Nhi lộ rõ vẻ cấp thiết, đồng thời ánh mắt lúc nhìn về Tiêu Sách cũng ngập tràn vẻ đề phòng.
Tiêu Sách bất đắc dĩ, có chút cạn lời nhìn Triệu Mai Thi.
Người này có phản ứng như thế cũng là chuyện anh hoàn toàn có thể hiểu được. Nhung mà anh cũng chỉ là tò mò mà thôi, chứ không phải là nhất định muốn rình rập đoạt lấy công pháp khí công của nhà họ Triệu.
“Mai Nhi, không được nói bậy. Thầy Tiêu chính là ân nhân cứu mạng của ông, lẽ nào tính mạng của ông lại không thể so bì được với một bộ công pháo khí công đó sao? Hơn nữa, dựa vào cấp độ của thầy Tiêu đâu thì còn có thèm tới pháp quyết của chúng ta nữa sao?”
Ồng cụ Triệu lập tức trầm mặt xuống dạy dỗ Triệu Mai Nhi một trận, sau đó nói với Tiêu Sách: “Thầy Tiêu, kính mời tới trong sảnh một chuyến…”
Cuối cùng dưới sự sắp xếp của ông cụ Triệu, mười phút sau thì Tiêu Sách đã thấy được “Trường Xuân công’1 mà nhà họ Triệu tu luyện.
Thứ được gọi là “Trường Xuân công” thực chất chính là một miếng da thú có khắc một vài hình vẽ cách thức luyện công cùng bí quyết tu luyện.
Chỉ đơn giản là thế thôi, nhung mà tấm da thú này được nhà họ Triệu đóng khung lại, thoạt nhìn thấy vô cùng nghiêm túc trang trọng.
Lúc nhìn thấy chiêu thức luyện khí công đơn giản như này, Tiêu Sách suýt đã cười phì ra thành tiếng.
Mấy thứ này quả thực chênh lệch quá lớn so với vô danh khí công của anh, vốn dĩ là một cái trên trời, một cái ở dưới đất.
Nên biết rằng vô danh khí công của anh chính là bí quyết tu luyện mà người sư phụ thuận tiện đó truyền đạt lại cho anh, nhưng mà phải mất mười phút truyền đạt thì Tiêu Sách mới có thể đọc xong được.
Mà bây giờ… Anh chỉ mới liếc mắt một cái, còn chưa tới một phút đã đọc xong.
Nhưng mà loại “Trường Xuân công” này là loại công pháp thứ hai trong Tiên Thiên Công mà Tiêu Sách đã luyện qua.
Lúc anh quét mắt nhìn tới hình vẽ trên miếng da thú, theo bản năng lại vận dụng nội công bày theo đường dạy của công pháp đó, một nguồn năng lượng ngay lập tức tràn ra bên ngoài khiến Tiêu Sách có hơi kinh ngạc.
Nguồn năng lượng đó dù yếu ớt, nhỏ bé nhưng Tiêu Sách vẫn có thể cảm nhận được.
Là năng lượng sản sinh từ bên trong cơ thể, dường như nguồn năng lượng đó có tác dụng rất lớn trong việc chữa trị, có thế khiến cơ thế người tập luyện ở trong một ngưỡng mức độ vô cùng sung sức, kể cả khi cơ thể có bị thương thì cũng có thể chữa trị hết được trước tiên.
“Đây không phải là y thuật lưu truyền lại của một bậc thầy trong giới y học nào đó chứ?” Tiêu Sách cảm nhân được nguồn năng lượng nhỏ xíu trong cơ thế mình, trong lòng lại có chút nghi ngờ.
“Trường Xuân công” này cũng không phải là luyện để chiến đấu, mà là luyện đế dưỡng sinh.
Mặc dù cùng là một loại khí công, nhưng mà lại có tác dụng hoàn toàn khác nhau.