Anh ta và Tiêu Sách hành động cùng nhau nhiều lần, đã từng nhìn thấy loại ám khí khủng khiếp này của Tiêu Sách, nhưng vừa rồi lúc Tiêu Sách phóng cây đinh đó ra, Thủy Oa đã phát hiện ra phương pháp phóng ám khí của Tiêu Sách mỗi lần phóng ra đều không giống nhau.
Điều này làm cho Thủy Oa cảm thấy hơi kỳ lạ, mặc dù không hiếu là tại sao, nhưng cây đinh sắt Tiêu Sách phóng ra có lẽ lớn hơn sức mạnh phóng ra thường ngày.
Nghĩ đến đây, Thủy Oa lại có ý nghĩ kỳ quặc, anh ta đến đảo quanh cái cây một vòng, hy vọng sẽ có thể tìm thấy cây đinh sắt của Tiêu Sách phóng ra.
Thủy Oa không hề ngờ đến, suy nghĩ của anh ta lại trở thành sự thật, vào lúc anh ta đảo quanh cái cây, có một cái lỗ thủng nhỏ hiện ra trước mắt anh ta, nếu không phải anh ta cẩn thận tỉ mỉ, sợ rằng đã không thể nào nhìn thấy được nó.
“ở đây, ở đây lại có một lỗ thủng nữa…”
Thủy Oa kinh ngạc hét to lên.
Sức mạnh thật sự của chiêu này không ai hiểu rõ hơn Thủy Oa.
Nếu như bây giờ đang ớ trên chiến trường, nếu như Tiêu Sách có thể tạo ra lực sát thương lớn như vậy, có thế thấy cho dù kẻ địch có nấp trong xe bọc thép cũng sẽ bị cây đinh của Tiêu Sách đâm chết, lực sát thương khủng khiếp như vậy nghĩthôi cũng khiến người ta dựng tóc gáy.
Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu sau khi nghe tiếng kêu của Thủy Oa, hai người cũng lập tức đi về phía sau cái cây.
Khi hai người nhìn thấy cái lỗ thủng nhỏ đó đều sợ ngây người ra.
Sau đó, hai người quan sát lỗ thủng và góc độ của lỗ thủng phía trước thân cây một lát, lúc này mới há hốc mồm ngạc nhiên.
Hai cái lỗ thủng này cùng nằm trên một đường thẳng, có thể thấy vừa rồi Tiêu Sách chỉ tùy ý vẩy tay một cái, cây đinh sắt trong tay anh đã xuyên thẳng qua thân cây hai người ôm mới hết này, sau đó cũng không thấy tăm hơi cây đinh đâu.
Hai người quan sát từ góc độ trong thân cây đi ra, lại tìm thấy đinh sắt nằm trên một cái cây cách đó không xa, hơn nữa cây đinh này đã cắm hết gốc vào trong thân cây, chỉ còn lại một cái đầu đinh màu đen mà thôi.
“Đây, đây chính là sức mạnh của siêu đệ nhất cao thủ sao?” Lần này trong lòng ông cụ Triệu không còn nghi ngờ gì nữa, sự thật đã bày ra trước mắt ông ta, Tiêu Sách vừa ra tay đã làm ông ta thấy chấn động.
Có Tiêu Sách đầy bản lĩnh ở đây, súng ống gì đó sợ rằng cũng sẽ mất đi tác dụng, bởi vì theo như ông cụ Triệu biết, vẫn chưa có bất kỳ loại súng Ống nào có thể sánh được với một chiêu tùy ý này của Tiêu Sách.
Nhìn thấy mọi người đều có vẻ mất hết hồn vía, Tiêu Sách cũng biết một chiêu này của mình rốt cuộc có đả kích lớn nhưthế nào đối với những người này.
Nhưng Tiêu Sách vẫn muốn mấy người này biết rõ khoảng cách thật sự giữa người bình thường và cao thủ, anh từ từ đảo mắt nhìn mọi người, sau đó thản nhiên nói: “Thật ra, không chỉ là vũ khí bằng đinh, khi đến một trình độ nhất định, mỗi một cái cây cọng cỏ trên thế giới đều có thể trở thành vũ khí.”
Dứt lời, Tiêu Sách khom lưng ngắt một cọng cỏ dưới đất lên.
Dù sao thì nhánh cỏ vốn mềm lặt như thê’ làm sao có thể hóa thành ám khí mà đâm vào cây cổ thụ kia được, đây quả thực là trái với phạm trù khoa học tự nhiên.
Thế nhưng, bây giờ bọn họ đều im bặt không ai nói gì.
Nếu như dựa theo lẽ tự nhiên thì ngay cả Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu luyện tập “khí” trong cơ thể cũng là chuyện mà khoa học không có cách nào giải thích được.
Trên thế giới này nhất định có rất nhiều thứ không thể giải thích được bằng khoa học, cho nên Tiêu Sách nói có thế dùng nhánh cỏ đê’ làm ám khí thì cũng có thể làm được thật.
Nhưng mà, có mấy người vẫn là nửa tin nửa ngờ.
“Nhưng hôm nay gặp được mới biết núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn. Dựa vào chừng ấy tuổi của thầy Tiêu đây vậy mà lại đạt tới trình độ như này rồi, thật sự là khiến người ta kính nể….”
Ánh mắt của ông cụ Triệu nhìn Tiêu Sách chất chứa một loại rúng động, lại cũng trong vô thức mà từ “cậu Tiêu” đã đối sang thành thầy Tiêu.
Có thế thấy được ông cụ Triệu đã chịu sự kích động trong tâm hồn lớn đến nhường nào.
Mà Triệu Mai Nhi đúng ở bên cạnh cũng có cảm giác giống như ông cụ Triệu.
Vốn dĩ đã cho rằng bản thân mình tu luyện rất tốt rồi, kể cả có là mấy người cùng trang lứa trong các gia đình luyện võ khác thì với trình độ này của cô ta cũng coi như là khá nối bật rồi.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy được thực lực của Tiêu Sách, trong lòng Triệu Mai Nhi hoàn toàn khiêm tốn hơn hẳn. Cô ta lại còn chủ động đi tới trước mặt Tiêu Sách, cúi người nhận lỗi với anh.
“Thầy Tiêu, lần này là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, xin ngài hãy bỏ qua cho, xin hãy nhận sự chuộc lổi của Mai Nhi.”
Thái độ của Triệu Mai Nhi vô cùng thành khấn, giọng điệu cũng có cao thấp mượt mà như chim hoàng oanh, khiến người khác cảm nhận được một trận thỏa mãn thính giác.
“Đứng lên đi, người không biết không có tội…”
Dĩ nhiên là Tiêu Sách không có so đo với Triệu Mai Nhi, trong mắt của anh, Triệu Mai Nhi nhỏ hơn anh vài tuổi vẫn còn là một đứa bé, lại thêm có chỗ dựa là nhà họ Triệu nên bản thân cô ta có chút kiêu ngạo cũng là lẽ bình thường.
Lúc nhìn thấy cháu gái mình nhận lỗi với Tiêu Sách, ông cụ Triệu đứng ở bên đây cũng gật gù không tỏ vẻ kinh ngạc.