Đó chính là có một tổ chức ở quốc gia nào đó tạo ra loại vi rút này từ gene của người Hoa, cho nên đến nay, rất nhiều nhà sinh vật học ở nước Hoa còn chưa thể tìm thấy “quê quán” của vi rút SARS trong tự nhiên.
Bởi vì loại vi rút này không xuất phát từ tự nhiên mà là do con người chế tạo ra.
Tất nhiên vi rút SARS chỉ là ví dụ, vẫn còn có nhiều vi rút đang được nuôi trong các phòng thí nghiệm. Ngày mà chúng thoát khỏi phòng thí nghiệm cũng là ngày loài người gặp tai họa.
Sắc mặt của Tiêu Sách hơi khó coi.
Nhưng mà Tiêu Sách tin rằng quân đội của nước Hoa sẽ không để chuyện như vậy xảy ra, tất nhiên sẽ điều tra mục đích của những người điên rồ này và đưa chúng ra trước công lý.
Còn anh thì chỉ có thể giúp quân đội làm một số chuyện trong khả năng của mình.
Gió gào thét, những bông hoa tuyết trên nền đất bị cuốn lại và táp vào mặt người gây ra tiếng động.
Lúc này Tiêu Sách cùng Thủy Oa ngồi xổm ở sau đống lúa tránh gió. Bên cạnh bọn họ có một đống hai mươi lính đánh thuê bị Thủy Oa đánh bất tỉnh rồi trói lại, vẫn không
Lúc này Tiêu Sách cùng Thủy Oa ngồi xổm ở sau đống lúa tránh gió. Bên cạnh bọn họ có một đống hai mươi lính đánh thuê bị Thủy Oa đánh bất tỉnh rồi trói lại, vẫn không có nhúc nhích.
Biểu cảm của hai người có chút kỳ lạ, ai cũng không ngờ phía sau băng nhóm Lưu Xà lại có một đàn cá lớn như vậy.
Hai người lập tức rơi vào trầm tư.
Mấy phút sau, Tiêu Sách mở miệng.
“Thủy Oa, lần này tôi tới đây là muốn mời anh giúp tôi một việc. Tôi muốn mở công ty nhưng không đủ nhân viên, hy vọng anh có thể giúp tôi một chút…”
Tiêu Sách đi thẳng vào vấn dề.
Từ khi đến đây thì anh vẫn chưa nói chuyện này cho Thủy Oa, thừa dịp bây giờ chỉ có hai người, Tiêu Sách nói thẳng mục đích của chuyến này.
“Tôi..:
Thủy Oa bị lung lay, nhưng anh ta muốn nói rồi lại thôi.
“Bệnh của bác trai đã ổn định, không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thôi thì có thể khôi phục rồi. Còn băng nhóm Lưu Xà, chuyện này qua đi, e là đã bị diệt tận gốc, không còn ai có thể làm gì anh rồi…”
Tiêu Sách nhìn thấy Thủy Oa còn do dự nên lập tức giải thích với anh ta.
“Tôi sợ vẫn còn có người thuộc băng nhóm Lưu Xà đến gây chuyện…”
Lần này, cuối cùng Thủy Oa cũng nói nỗi lo trong lòng mình ra.
Lần hủy diệt băng nhóm Lưu Xà này có liên quan đến hai người. Tiêu Sách thì không sao rồi, anh cũng không phải người ở đây, tất nhiên tàn dư của băng nhóm Lưu Xà không tìm ra Tiêu Sách.
Nhưng mà nhà của Thủy Oa ở đây, ngày mà Thủy Oa rời đi thì bố mẹ của anh ta sẽ gặp nguy hiểm.
“Yên tâm đi, anh bỏ ra nhiều công sức vì đất nước này như vậy, nếu như đến cả sự an toàn của bác trai và bác gái mà cũng không thể bảo đảm được, vậy thì làm người ta chạnh lòng quá… Anh cứ để cho tôi lo cho an toàn của hai bác!”
Tiêu Sách vỗ bả vai của Thủy Oa, nói.
Lần này người của nhà họ Triệu đến, tất nhiên Tiêu Sách sẽ sắp xếp mọi thứ sao cho hợp lý.
Dựa trên ân tình của Tiêu Sách đối với nhà họ Triệu, anh bảo nhà họ Triệu sai người âm thầm bảo vệ bố mẹ của Thủy Oa cũng là chuyện dễ dàng.
Huống hồ, nhà của Thủy Oa ở thôn trang, cách biên giới không xa, nhà họ Triệu có thể phái quân đội đến canh giữ, một công đôi
Huống hồ, nhà của Thủy Oa ở thôn trang, cách biên giới không xa, nhà họ Triệu có thể phái quân đội đến canh giữ, một công đôi việc.
Tiêu Sách vừa dứt lời thì Thủy Oa lập tức ngạc nhiên.
Anh ta không biết Tiêu Sách có cách gì, nhưng từ sự tin tưởng Tiêu Sách, Thủy Oa biết Tiêu Sách có cách giải quyết chuyện này, chỉ là anh ta không thể đoán được phương pháp cụ thể là gì mà thôi.
Nửa đêm, gió lạnh thét gào, một chiếc máy bay trực thăng màu xanh đáp xuống cạnh thôn trang.
Khi máy bay trực thăng dừng lại, một nhóm bộ đội đặc chủng vác súng thật bước xuống cửa máy bay và xếp thành một hàng.
Lúc này đây, một người mặt quân trang với vẻ mặt nghiêm trọng chậm rãi bước xuống cầu thang.
Người này chính là Triệu Văn Anh mà không phải ai khác.